KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:07:25
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Dư Hoài ném cái cán lăn bột sang một bên, không thèm nhìn cô bé kia lấy một cái rồi quay người bỏ đi, nhưng cô cứ lẽo đẽo theo sau, mãi cho đến khi không thể thoát được nữa, cậu đành dừng bước, lạnh lùng nhìn cô bé, nói: “Đừng theo tôi nữa!”
Cô cho cậu một chiếc bánh bao, cậu giúp cô một việc, xét ra thì cũng coi như huề cả rồi.
Cô bé sợ cậu sẽ bỏ rơi mình nên túm chặt lấy góc áo cậu, không nói gì cả, chỉ chớp chớp đôi mắt to long lanh nhìn cậu. Tưởng Dư Hoài lạnh lùng giật mạnh góc áo đang bị cô bé túm lấy, quay người bỏ đi, còn cô bé thì vẫn đi theo sau.
Tưởng Dư Hoài bỏ nhà ra đi đang sống trong một cái kho gỗ bỏ hoang ở ngoại thành, cái kho gỗ này có lẽ trước đây là do những người nông dân gần đó dựng lên để trông coi ruộng nương, nhưng đất ruộng đã bị nhà nước trưng thu, sau đó bán cho chủ đầu tư, chỉ là vẫn chưa triển khai xây dựng, nên khu đất này cũng bỏ hoang, cái kho gỗ gần đấy cũng không có người ở, Tưởng Dư Hoài tạm thời ở đây.
Cậu đẩy cửa bước vào, bên trong khá rộng rãi nhưng lại rất sơ sài, góc tường chất đống những nguyên vật liệu chế tạo thuốc nổ của cậu, không khí xung quanh nồng nặc mùi lưu huỳnh, thậm chí trong nhà còn không có lấy một chiếc bàn, chỉ có một chiếc giường rách nát được kê sát tường, dùng để cậu ngủ.
Cô bé bám đuôi vẫn chưa bỏ cuộc, bé gái theo sát cậu bước vào nhà, nước da trắng trẻo nõn nà cùng chiếc băng đô hình tai thỏ, trông cô bé như một con búp bê tinh xảo, không hợp chút nào với cảnh bừa bộn chật chội nơi đây.
“Đây là nhà anh sao?” Cô bé hỏi.
Tưởng Dư Hoài như mới nhận ra mình vẫn chưa tống khứ được cô bé này, cậu chẳng thèm nói lấy một lời, trực tiếp kéo luôn cô bé ra khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại, cánh cửa nhanh chóng vang lên tiếng gõ, cậu giả vờ không nghe thấy.
Hôm nay chạy loanh quanh cả ngày, chỉ ăn đúng một chiếc bánh bao cũng chẳng no, mệt mỏi không chịu nổi, cậu ngã xuống giường chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, ngoài trời đã đổ mưa, trong tiếng mưa còn lẫn tiếng khóc nức nở đứt quãng.
Cậu chợt nhớ đến cô bé cậu gặp hôm nay, không ngờ cô bé vẫn chưa chịu đi, ban đầu cậu không muốn để ý đến, nhưng những tiếng khóc thút thít khe khẽ cứ liên tục chui vào tai, tiếng mưa ngoài trời cũng làm cậu không thể nào chợp mắt thêm được nữa. Cậu trở mình, trong túi quần có một thứ cộm cộm đ.â.m vào người, cậu sờ vào, thì ra là đồng xu năm hào, là đồng tiền mà cậu đã lấy từ tay cô bé kia.
Tưởng Dư Hoài trằn trọc mãi trên giường, cuối cùng vẫn ngồi dậy, mở cửa ra, thấy đôi tai thỏ kia vùi trong cánh tay. Lúc này cô bé thu mình ngồi xổm ở cửa, mái hiên bên ngoài nhà kho được sửa ngắn, người cô nhỏ bé co ro ở đó vẫn bị hắt một chút mưa, đôi tai thỏ kia đã bị ướt đẫm.
Cô bé nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt ướt nhẹp, trên mặt còn đọng nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-185.html.]
“Nhóc bám theo tôi làm gì, về nhà đi.” Cậu quát về phía cô.
Không biết câu nói này đụng chạm đến nỗi đau nào ở cô, đôi mắt đó như đỏ hơn, tai thỏ đeo trên đầu, đôi mắt đỏ lừ kia thực sự rất giống mắt thỏ.
“Em không có nhà.” Cô nức nở nói.
“Sao có thể không có nhà được, bố mẹ nhóc đâu?”
“Mẹ em bỏ đi rồi, bà ấy đi rất xa rất xa, bố em đã có gia đình khác, em không muốn về nhà bố em, họ nói sẽ đưa em vào trại trẻ mồ côi. Trại trẻ mồ côi là một nơi rất đáng sợ, trước đây gần nhà em có một trại trẻ mồ côi, ở đó thường nghe tiếng trẻ con khóc, mẹ em bảo dù có khổ thế nào bà ấy cũng không đưa em vào trại trẻ mồ côi. Em không muốn vào trại trẻ mồ côi nên em đã bỏ trốn, em cũng không muốn quay về, nếu quay về họ sẽ đưa em vào trại trẻ mồ côi.”
Cô bé trước mắt trông có vẻ năm sáu tuổi, nói chuyện còn chưa mạch lạc, nhưng Tưởng Dư Hoài cũng nghe hiểu được kha khá. Cậu đoán có lẽ mẹ cô bé đã không còn, sau khi ly hôn thì bố cô đi bước nữa, họ không muốn gánh nặng là cô bé nên muốn đưa cô bé vào cô nhi viện, còn nhóc thì không muốn vào cô nhi viện nên đã bỏ nhà ra đi.
Không biết có phải thấy bóng dáng của mình ở trên người cô bé hay không, giống như cả hai đều là những người bị cô lập với thế giới, cho dù biến mất cũng chẳng ai quan tâm.
Cũng có thể tại đôi mắt đỏ hoe của cô bé trông tội nghiệp quá, hay chỉ vì cô bé đã đưa cho cậu chiếc bánh bao, lúc đó Tưởng Dư Hoài hung dữ, suy nghĩ điên cuồng, ghét cả thế giới và ghét tất cả mọi người, vậy mà lại nảy sinh chút thương hại không nên có đối với cô bé xa lạ trước mắt, ma xui quỷ khiến nhường ra một khe hở để cô bé vào nhà.
Ban đêm mưa gió ập đến, nhà kho bằng gỗ tứ bề lọt gió, dù là mùa hè nhưng gió lạnh ban đêm thổi vào người vẫn khiến người ta lạnh buốt cả người, cậu tỉnh giấc vì lạnh, bỗng dưng thấy hông có vật gì siết chặt, là một bàn tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy cậu. Cậu nhớ lại hôm nay gặp được một cô bé, cậu đã để nhóc vào nhà, sau đó nằm vật xuống giường rồi ngủ luôn, còn cô bé cũng leo lên giường nằm cạnh cậu, lúc này chắc tại lạnh nên nhóc mới ôm chặt lấy cậu để sưởi ấm.
Từ nhỏ cậu đã không quen thân thiết với người khác, đặc biệt là sau chuyện của Thẩm Vân Kiêu, cậu càng bài xích mọi người, nên việc bị cô bé ôm ngủ khiến cậu vô cùng khó chịu, cậu định gỡ tay nhóc ra, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt say ngủ của nhóc, trên đầu còn cài đôi tai thỏ, khuôn mặt mềm mại trắng hồng vẫn còn những vệt nước mắt chưa kịp lau.
Không biết tại sao, bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô bé chậm rãi nới lỏng, cậu chỉ dịch người ra xa một chút để tạo khoảng cách với cô bé, không ngờ vừa dịch ra nhóc lại vòng tay ôm cậu, nhất quyết phải ngủ sát bên cậu.
Cứ vật lộn như thế một hồi, cậu cũng mệt, thế nên mặc kệ cô bé. Gió lạnh gào thét, bên ngoài mưa như trút nước, căn nhà gỗ lung lay, gió lạnh lùa vào, cậu được một cô bé xa lạ ôm vào lòng, cậu vốn ghét thân thiết với người khác, vậy mà lần đầu tiên lại gần gũi một người như thế, còn là một cô bé mới quen một ngày, đói rét đan xen vậy mà cũng khiến cậu quên mất bản tính bài xích khi gần người khác của mình.
Hơn nữa... sau lưng áp vào một cơ thể ấm áp, có vẻ không còn lạnh như vừa rồi nữa.