KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:16:24
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, cậu cũng đã quen có cô bé bên người. Từ nhỏ cậu luôn sống an nhàn sung sướng, chưa từng hầu hạ người khác. Nhưng cô bé quá nhỏ, chuyện gì cũng cần cậu chăm sóc. Cậu đã học được cách giặt quần áo và nấu cơm. Giặt quần áo có sạch hay không thì khó mà nói, dù sao giặt sạch mấy chỗ bẩn là được. Còn cơm có ngon hay không ư, cuộc sống nơi này đơn sơ, cũng chỉ có thể làm mấy món đơn giản, cũng may cô bé không kén chọn, cậu làm món gì thì cô bé ăn món đó.
Trừ những điều đó ra cậu còn phải giúp cô bé gội đầu, giúp cô bé buộc tóc. Cậu đường đường là một đứa con trai, trước giờ chưa từng buộc tóc, cũng không biết buộc thế nào. Cậu dùng dây chun buộc một cách tùy tiện, chắc chắn buộc không đẹp, nhìn từ đằng trước thì còn ổn chứ nhìn từ phía sau thì giống như ổ gà. Vậy mà cô bé cũng không chê.
Cậu chỉ có thể chăm sóc cô bé theo cách mà cậu biết. Tuy rằng cô bé không trắng mềm xinh xắn như búp bê giống lúc mới gặp, nhưng cũng may quần áo mỗi ngày đều sạch sẽ.
Cậu không hề cảm thấy phiền toái, ngược lại bởi vì có cô bé ở đây mà cuộc sống nhiều thêm một loại cảm giác thỏa mãn xa lạ. Cậu không biết chuyện này là sao, rõ ràng từ nhỏ cậu đã không thích thân thiết với người khác, rõ ràng cậu chán ghét cảm giác thân thiết với mọi người. Có lẽ lúc đầu cậu để cô bé ở lại chỉ vì cô bé và cậu đều là những người bị xã hội bỏ rơi, bọn họ xem như là đồng loại, hoặc chỉ vì cô bé cần cậu.
Thế nhưng sau đó cậu mới dần nhận ra, loại cảm giác có người cực kỳ cần cậu, cực kỳ ỷ lại vào cậu này cũng là điều cậu cần. Nói cách khác, cô bé là một loại an ủi tâm hồn, mà cậu cần loại an ủi này.
Đương nhiên Tưởng Dư Hoài cũng biết đây không phải vấn đề.
Cô bé vẫn còn quá nhỏ, cô bé nên đến trường. Cậu đã suy nghĩ xem có nên dẫn cô bé về nhà hay không, nhưng cậu không muốn trở về, cậu nghĩ mình có thể nghĩ cách để cô bé đến trường.
Để buộc tóc cho cô bé đẹp hơn, Tưởng Dư Hoài còn cố ý đến tiệm cắt tóc học. Cậu không có tiền, lúc đầu chỉ trốn ở cửa xem, nhìn ông chủ làm tóc cho khách hàng. Nhưng cách làm quá phức tạp, cậu nhìn không hiểu. Sau đó cậu lại đến thêm vài lần, ông chủ cũng biết cậu. Chắc ông chủ cảm thấy lạ vì ngày nào cậu cũng trốn ở cửa nhìn lén, lại thấy cậu không làm chuyện gì xấu nên đã hỏi mục đích của cậu.
Thiếu niên hơi ngại ngùng nói: "Tóc của em gái cháu rất dài, cháu buộc không đẹp nên muốn học một chút."
Ông chủ cũng là người tốt bụng, nghe cậu nói như vậy đã gọi cậu vào rồi tự mình dạy cậu buộc. Sau khi học cùng ông chủ nửa giờ, cuối cùng cậu cũng có thể buộc được kiểu tóc đuôi ngựa.
Trên đường đi tìm cô bé cậu đã nghĩ, thật tốt, cuối cùng cô bé cũng không cần chịu đựng cái đầu ổ gà mà cậu làm cho cô bé nữa.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô bé, Tưởng Dư Hoài lại lắp bắp kinh hãi, cậu nhìn chằm chằm vào mái tóc ngắn của cô bé hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
"Nhóc... tóc của nhóc làm sao vậy?"
Cô bé lại đầy kích động lấy năm mươi tệ ra, nói: "Chú xem, đây là tiền cháu bán tóc đó. Vừa nãy có một dì đến mua tóc, dì ấy nói tóc cháu mọc tốt, có thể trả cháu năm mươi tệ. Vậy nên cháu đã bán tóc cho dì ấy."
Lúc Tưởng Dư Hoài đến tiệm cắt tóc học buộc tóc đã để cô bé lại cửa hàng đồ ăn nhanh, mua cho cô bé một cái đùi gà rồi bảo cô bé đợi mình ở đó. Tiệm cắt tóc ở ngay đối diện, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể nhìn thấy cô bé. Vừa rồi cậu học quá tập trung, vậy mà lại không thấy lúc cô bé bán đi mái tóc dài của mình.
"Ai cho nhóc bán tóc hả?" Tưởng Dư Hoài rất tức giận.
"Bán tóc còn được tiền đó, chú cũng không cần mệt như vậy nữa, với lại sau này tóc sẽ lại dài ra mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-191.html.]
Tưởng Dư Hoài nói không rõ cảm giác trong lòng, cậu đột nhiên nhớ lại một câu truyện ngắn mình từng đọc, tên là《Món quà của Mạch Kỳ》
Cuối cùng cậu cũng học được cách buộc tóc cho cô bé, thế nhưng cô bé lại bán mái tóc dài đổi lấy tiền để giảm bớt gánh nặng cho cậu.
Cậu đã từng sống một cuộc sống giàu có sung túc. Lần đầu tiên đọc câu truyện kia cậu cũng không có cảm nghĩ gì nhiều, nhưng giờ phút này cậu mới biết được hóa ra người nghèo thật sự sẽ có nỗi buồn đó. Không phải nỗi buồn lớn khiến người khác cực kỳ bi thương, chỉ là nỗi buồn nhỏ của cuộc sống, không đến mức khiến người ta gục ngã, nhưng lại đè nén tâm can khiến họ khó chịu.
Cậu nhìn mái tóc bị cắt lởm chởm kia, rất lâu sau vẫn không thể thoát khỏi cảm giác khó chịu này.
Cô bé lại không thèm để ý, khuôn mặt vui tươi hớn hở, cô bé nói với cậu: "Có tiền rồi chúng ta có thể đi ăn món ngon."
Tưởng Dư Hoài cũng không muốn trách cứ cô bé vì chuyện này nữa, chỉ thầm nói với chình mình, sau này cậu kiếm được tiền rồi cô bé sẽ không phải bán tóc để kiếm tiền nữa. Cô bé còn nhỏ, không lâu nữa tóc sẽ lại dài ra, đến lúc đó cậu sẽ buộc cho cô bé một cái đuôi ngựa thật đẹp.
“Chú xem kìa."
Giọng cô bé chợt kéo suy nghĩ của cậu quay về. Lúc này bọn họ đang trên đường trở về, Tưởng Dư Hoài dừng xe lại, nhìn theo tay cô bé. Đó là một vườn hoa hướng dương, nụ hoa to mà đầy đặn, những cánh hoa màu vàng cũng đã rụng gần hết.
"Nhóc muốn hả?" Cậu hỏi cô bé. Cô bé gật đầu.
"Tôi đi hái cho nhóc."
Cậu dừng xe lại, hái một bông hoa hướng dương đưa cho cô bé. Cô bé ôm hoa hướng dương trong tay. Bông hoa còn lớn hơn mặt cô bé. Cô bé dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve bông hoa rồi vui vẻ cười rộ lên: "Hoa hướng dương lớn quá, còn lớn hơn cả mặt trời."
Tưởng Dư Hoài nghĩ thầm cô bé đúng là một đứa nhóc, sao có thể lớn hơn mặt trời chứ, nhưng cậu lại cảm thấy cô bé nói như vậy rất đáng yêu.
Cô bé nói xong lại tỏ ra lo lắng, hỏi: "Nhưng chúng ta chưa được người khác cho phép đã hái hoa của người khác, có phải không tốt lắm không?"
Tưởng Dư Hoài muốn nói không phải lần trước nhóc cũng đào khoai lang nhà người khác đấy à, nhưng để cô bé an tâm vui vẻ, cậu nói: "Nhóc xem nơi này còn chẳng có bù nhìn nào, nói không chừng chỗ hoa hướng dương này không phải của ai hết đó."
Cuối cùng cô bé cũng yên lòng, Tưởng Dư Hoài lên xe tiếp tục chở cô bé tiến lên phía trước. Cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau tựa mặt lên lưng cậu. Cậu nghe được tiếng cười thỏa mãn của cô bé.
"Chú, chúng ta có thể luôn ở bên nhau được không?"
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, chỉ còn đám mây đỏ rực như lửa phía chân trời, con đường kéo dài về phía trước tưởng chừng như không có điểm cuối, giống như dẫn thẳng vào tầng mây đỏ rực kia.
Hoàng hôn mùa hè, cơn gió thổi qua mang theo một luồng khí ấm áp. Không biết có phải do quá nóng hay không mà cậu cảm thấy trong lòng rất nóng. Cậu đã quên mình có trả lời cô bé hay không, nhưng cậu biết lúc đó mình đã gật đầu một cái. Bởi vì khi cậu gật đầu, giọt mồ hôi trên cằm đã rơi xuống cổ tay cậu, khiến tay cậu nóng lên.