KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:20:53
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:20:53
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Lúc cậu đang muốn đẩy cửa đi vào thì chợt nghe thấy giọng đàn ông truyền từ trong ra: "Bước đầu đánh giá, chắc cậu ấy đã gặp một số kích thích nghiêm trọng. Đối với độ tuổi thanh thiếu niên như cậu ấy thì kích thích như vậy quá mạnh. Cậu ấy không thể thừa nhận khiến cho các phương diện ý thức, nhận thức bằng giác quan, cảm xúc và hành vi đều xuất hiện sai lệch. Nói đơn giản thì cậu ấy bị tâm thần phân liệt* vì phải chịu kích thích quá mạnh, mà cô bé tên Tần Hi kia chính là nhân vật do cậu ấy tưởng tượng ra, một nhân vật mà cậu ấy dùng để tự giải thoát."
*tâm thần phân liệt: Tâm đặc trưng bởi loạn thần (mất liên hệ với thực tại), ảo giác (các tri giác sai), hoang tưởng (các niềm tin sai lạc), tư duy và ngôn ngữ thiếu tổ chức, cảm xúc thờ ơ vô cảm (giới hạn cảm xúc), suy giảm nhận thức (suy giảm trong khả năng lập luận và giải quyết vấn đề) rối loạn chức năng nghề nghiệp và xã hội.
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Thôi Viên truyền đến: "Vậy phải làm sao, nên điều trị thế nào?"
"Cái này phải dựa vào phụ huynh hai người..."
Người đàn ông còn chưa nói xong, cửa phòng bất ngờ bị người đẩy ra, mấy người nhìn thấy cậu xuất hiện ở đây thì rất bất ngờ. Vẻ mặt Tưởng Dư Hoài rất xấu, thậm chí trong đôi mắt đỏ ngầu còn chứa ý g.i.ế.c chóc.
"Chú vừa nói cái gì?" Cậu nghiến răng nghiến lợi nói với người đàn ông kia.
Thôi Viên và Tưởng Phong căng thẳng, người đàn ông kia lại rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười với cậu, nói: "Dư Hoài, cháu tới rất đúng lúc, chú đang thảo luận với bố mẹ cháu về tình huống của cháu."
Ông ấy mỉm cười đi tới chỗ cậu, từ đầu đến cuối vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu. Tưởng Dư Hoài nắm chặt hai tay, hỏi: "Chú nói linh tinh gì vậy? Tần Hi không phải nhân vật do cháu tưởng tượng ra, cô bé thật sự tồn tại, cháu đã thấy cô bé."
"Đúng, cô bé thật sự tồn tại." Ông ấy vẫn cười nói, rồi sau đó ông ấy lấy một chiếc đồng hồ quả quýt ra để trước mặt cậu. Chiếc đồng hồ quả quýt kia lắc lư trước mặt cậu, giọng người đàn ông kia chứa đầy ý cười, ông ấy hỏi cậu: "Dư Hoài, cháu xem hiện tại là mấy giờ?"
Tưởng Dư Hoài không nhớ cậu ngủ thế nào, khi tỉnh lại cậu đã về nhà, cảm xúc của cậu cũng đã ổn hơn nhiều.
Cậu phát hiện hình như bố mẹ đang cố ý đề phòng cậu, bởi vì người chăm sóc cậu đã đổi từ người làm thành bố cậu. Bố mẹ luôn luôn bận rộn thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trước mặt cậu và nói chuyện phiếm cùng cậu.
Bọn họ nói một câu cậu đáp một câu, mà hai chữ "Tần Hi" này giống như đã thành một loại cấm kỵ, không ai nhắc đến. Qua vài ngày, có lẽ thấy cậu biểu hiện bình thường, bọn họ thoáng thả lỏng cảnh giác, mà cậu cũng tìm được cơ hội lén trốn khỏi nhà.
Cậu đã biết người đàn ông tự nhận là quen biết Tần Hi lúc trước kia không phải bạn của bố cậu. Ông ấy là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, bọn họ cảm thấy cậu có vấn đề về tâm lý nên đã mời ông ấy tới điều trị cho cậu.
Có lẽ cậu thật sự có vấn đề về tâm lý, nhưng cậu biết rõ Tần Hi không phải ảo giác của cậu. Cậu chắc chắn Tần Hi là thật, là thật! Cậu và cô bé từng sống chung, sao cậu có thể không biết chứ?
Nhà kho bằng gỗ kia, con đường trải dài hoa hướng dương kia đều là thật, cậu biết ở đâu, cậu tìm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-195.html.]
Cậu sẽ tìm được dấu vết sống chung giữa cậu và Tần Hi, cậu sẽ chứng minh Tần Hi thật sự tồn tại.
Cậu biết có một con đường thật dài thông đến nhà kho bằng gỗ, hoa hướng dương mọc hai bên con đường đó. Nhưng khi cậu đi đến con đường quen thuộc kia, thứ xuất hiện trước mặt cậu chỉ là một mảnh đất hoang vu, không có hoa hướng dương. Những bông hoa hướng dương to hơn cả khuôn mặt cô bé như trải dài đến tận chân trời, ánh vàng rực rỡ như một bức tranh sơn dầu.
Không thấy, trước mắt là một mảnh đồng ruộng hoang vu, sao có thể, sao có thể chứ! Cậu chạy trên đồng ruộng, chạy rất xa rất xa, nhưng vẫn không nhìn thấy một cây hoa hướng dương nào.
Nhìn khắp xung quanh, trước mắt chỉ có ruộng đất hoang vu, làm gì có hoa hướng dương, hoàn toàn không có hoa hướng dương.
Là ảo giác của cậu thật sao? Không đúng, sao có thể là ảo giác, có thể là hoa hướng dương đã già, bị người ta hái đi rồi. Vẫn còn căn nhà kho bằng gỗ, đó là nơi bọn họ từng chung sống, trong đó chắc chắn có dấu vết của bọn họ. Đúng, còn có căn nhà kho bằng gỗ.
Cậu chạy về phía trước như phát điên, không biết chạy bao lâu, từ xa đã nhìn thấy một công trường bị vây lại, nơi bị vây kín chính là vị trí căn nhà kho bằng gỗ.
Chỗ này bị vây lại từ bao giờ thế? Cậu không để tâm được nhiều như vậy, vọt thẳng vào trong. Có công nhân tuần tra bên ngoài công trường, công nhân nhanh chóng phát hiện ra cậu và ngăn cậu lại.
"Tôi sống trong đó, bên trong có một căn nhà kho bằng gỗ, đó là nơi tôi sống, để tôi vào."
Thiếu niên cao lớn, một mình người công nhân không ngăn được, anh ta kêu to một tiếng, mấy công nhân khác lập tức tiến tới đẩy cậu ra ngoài, một công nhân trong đó nói với cậu: "Chỗ này đã sớm bị vây lại để phá rồi, làm gì có nhà kho bằng gỗ nào, cậu nằm mơ à?"
Dường như cậu rất kích động, cậu nói: "Sao lại không có, các anh để tôi vào, chắc chắn tôi có thể tìm được."
Công nhân nói kháy mấy câu. "Đồ điên."
"Thằng nhóc điên này ở đâu ra vậy."
Sau đó anh ta đóng cánh cửa lớn bằng sắt của công trường lại, cho dù Tưởng Dư Hoài đập thế nào bọn họ cũng không mở cửa.
Không có hoa hướng dương, không có nhà kho bằng gỗ, không tìm được Tần Hi.
Cậu bước thấp bước cao, đi về phía trước như người mất hồn.
Tần Hi là do cậu tưởng tượng ra thật sao? Tần Hi, thật sự không tồn tại sao?
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.