Cho đến một ngày, bọn họ ngồi nghỉ trên một hàng ghế dưới đèn đường sau khi tản bộ. Tối đó, trên khuôn mặt Bạch Lan có nét tủi thân, cô ấy hỏi anh tại sao từ trước tới nay chưa từng hôn cô ấy. Anh biết cô ấy muốn tiến thêm một bước.
Bạch Lan nắm chặt hai tay, cô ấy không uống rượu nhưng trong mắt lại đầy men say, cô ấy nói với anh: "Tưởng Dư Hoài, em thật sự rất thích anh."
Sao anh có thể không nhìn ra cô ấy thích mình như thế nào cơ chứ, đây là thời điểm Bạch Lan thích anh nhất, mà anh cũng cảm thấy đây là thời điểm nên nói cho cô ấy biết.
Vào lúc cô ấy thích anh nhất, nói rõ mọi chuyện cho cô ấy biết. Như vậy cô ấy sẽ chấp nhận khiếm khuyết của anh chứ?
Cho nên, Bạch Lan à, em chính là Tần Hi của tôi sao, em có làm tôi thất vọng không? Em sẽ khiến tôi tin tưởng Tần Hi thật sự tồn tại trên đời này sao?
Tưởng Dư Hoài đưa cô ấy đến một phòng học không có ai. Anh nói cô ấy năm phút sau hãy đi vào. Bạch Lan không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý. Sau khi vào phòng học, Tưởng Dư Hoài gỡ chân giả xuống, yên lặng chờ. Năm phút sau Bạch Lan tiến vào, nhìn thấy Tưởng Dư Hoài ngồi ở vị trí giáo viên trên cùng.
Tưởng Dư Hoài không chỉ gỡ chân giả xuống, anh còn kéo ống quần bên chân trái lên, hoàn toàn phơi bày phần chân còn lại đã bị cắt cụt trước mặt Bạch Lan.
Lúc Bạch Lan nhìn thấy chiếc chân trái không còn cẳng chân thì giật mình, lập tức trợn to hai mắt, rõ ràng đã bị dọa. Cô ấy che miệng một lúc lâu vẫn không phát ra âm thanh nào.
Anh đã thu hết biểu cảm của cô ấy vào đáy mắt, nhưng vẻ mặt anh lại không hề thay đổi, dường như phản ứng của cô ấy đã nằm trong dự kiến của anh. Nói cách khác, anh tin rằng đây mới là phản ứng mà người bình thường nên có.
"Anh... Chân của anh..."
Thậm chí Bạch Lan còn sợ hãi đến mức lùi lại một bước, giống như biểu cảm của vô số người mà anh từng gặp khi nhìn thấy cái chân tàn tật đó, khiếp sợ, sợ hãi, khó tin.
Thế nhưng thật kỳ lạ, anh lại không hề cảm thấy đau lòng, thậm chí anh còn hiểu phản ứng của Bạch Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-198.html.]
Anh bình tĩnh nói với cô ấy: "Xin lỗi vì vẫn chưa nói với em, thật ra tôi là một người tàn tật, cẳng chân trái của tôi mắc chứng loạn sản bẩm sinh nên đã bị cắt bỏ."
Biểu cảm của Bạch Lan liên tục thay đổi, có khiếp sợ tức giận nhưng phần nhiều chính là sợ hãi. Giống như chợt đối mặt với điều gì đó không thể tưởng tượng, không thể chấp nhận được. Mà cách cô ấy phản ứng lại là hốt hoảng chạy trốn.
Sau khi cô ấy rời đi, Tưởng Dư Hoài bình tĩnh đeo chân giả lên, không thất vọng, không đau lòng. Anh bình tĩnh chấp nhận kết quả này, thậm chí có thể nói, anh cảm thấy kết quả vốn nên như vậy.
Quả nhiên như dự đoán của anh, sao Tần Hi có thể tồn tại trên đời này chứ. Cho dù ngoại hình có giống nhau, nhưng cô ấy cũng không phải Tần Hi, không ai là Tần Hi. Tần Hi vốn không tồn tại.
Không có người nào cần anh, cũng sẽ không có người nào coi anh là anh hùng, lại càng không có người nào chấp nhận dáng vẻ thực sự của anh.
Tần Hi chỉ tồn tại trong tưởng tượng của anh, trên đời này vốn dĩ không có Tần Hi.
Hẹn hò ba tháng ngắn ngủi, anh và Bạch Lan chia tay. Bạch Lan từng làm tất cả để theo đuổi anh. Lòng tốt mà cô ấy dành cho anh có lẽ cũng chỉ khiến anh cảm động chứ chưa bao giờ thực sự chạm đến trái tim anh. Vậy nên anh không đau lòng, không khổ sở, không đau khổ như lúc trước khi biết Tần Hi không tồn tại.
Nội tâm anh bình tĩnh không hề gợn sóng. Vào giây phút Bạch Lan sợ hãi xoay người rời đi, anh đã bình tĩnh chấp nhận sự thật này rồi. Cho dù sau đó Bạch Lan lại đến tìm anh, cô ấy cố gắng níu kéo, nhưng anh đã hiểu rõ, trên đời này không có "Tần Hi" thuộc về anh.
Mà khi Bạch Lan muốn quay lại anh cũng từ chối rất rõ ràng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ở lại Bắc Đằng hai năm để phát triển công ty con. Đến tận khi anh tạo dựng được mối quan hệ và hậu thuẫn của chính mình ở Bắc Đằng thì mới trở lại Lạc Thành tiếp nhận Thiên Hành.
Anh không có thêm bạn gái nào nữa, cũng không có cô gái nào xuất hiện bên người. Mặc dù anh dần lớn tuổi, đã đủ thành thục chững chạc, nhưng anh vẫn không thể quên được những biểu cảm sợ hãi, tò mò, đồng tình, chế giễu và hoảng sợ khi còn trẻ. Và anh cũng vẫn không thích những mối quan hệ quá thân thiết.
Cho dù người nhà thúc giục, dùng vị trí người thừa kế để tạo áp lực cho anh, anh cũng từ chối kết hôn hay phát triển tình cảm với bất kỳ ai.
Đêm khuya, anh thường đứng trên sân thượng, vừa phẩm rượu vừa nhìn dòng xe tấp nập dưới lầu. Có đôi khi ký ức hiện về, anh cũng sẽ nghĩ đến những điều xảy ra khi còn trẻ. Nỗi đau tưởng chừng như khiến anh phát điên lúc đó đã chẳng là gì với anh hiện tại. Anh đã đủ thành thục, nội tâm mạnh mẽ kiên cường, có thể tự nhiên ứng phó tất cả.