KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:49:40
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xác định Tần Hi thật sự tồn tại, Tưởng Dư Hoài kích động một hồi lâu. Anh rất muốn đi tìm cô, rất muốn gặp cô, rất muốn bù lại tiếc nuối năm đó. Nhưng anh đã không còn là thiếu niên
xúc động trước kia. Anh có rất nhiều điều băn khoăn. Năm đó bọn họ tách ra bởi vì anh nói những lời kia với cô, anh không biết cô có vì vậy mà hận anh hay không.
Hơn nữa cũng đã qua nhiều năm, khi đó cô còn nhỏ, không biết những việc trong quá khứ kia có thể lưu lại trong trí nhớ của cô hay không, nói không chừng cô đã quên anh từ lâu rồi.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định của mình.
Đã biết địa chỉ nhà cô, đã biết tên hiện tại của cô, những chuyện còn lại sẽ đơn giản hơn với Tưởng Dư Hoài. Lúc đầu, Tưởng Dư Hoài chỉ muốn đến gần cô để tiện chăm sóc cho cô, mà cách trực tiếp nhất và hiệu quả nhất chính là lấy cô làm vợ.
Người nhà vẫn luôn giục anh kết hôn. Mặc dù anh không có dự định kết hôn, nhưng nghe mọi người nói mãi anh cũng thấy phiền. Nếu nhất định phải kết hôn vậy anh hy vọng người đó là Tần Hi.
Cô đã trưởng thành, đã tới tuổi kết hôn hợp pháp, hoàn toàn có thể làm vợ anh. Anh lấy ảnh cắt từ camera đưa cho trợ lý, nói trợ lý giúp anh liên hệ với người trung gian để sắp xếp cho anh và Tần Hi hiện tại đến với nhau. Thật ra lúc ấy anh đã nghĩ tới rất nhiều phương án, nếu cô không đồng ý gả cho anh thì anh cũng không miễn cưỡng cô. Nếu vậy anh sẽ đổi cách khác, ví dụ như sau này khi cô đi làm anh sẽ nghĩ cách trở thành cấp trên của cô. Đối với anh, việc này không khó, đến lúc đó anh cũng có thể giúp đỡ cô trong công việc.
Nhưng anh không dự đoán được mọi việc lại tiến triển thuận lợi như vậy. Bên kia đồng ý rất sảng khoái. Còn nhớ rõ ngày đó hai bên gia đình gặp mặt, anh đến quán cà phê đã hẹn từ sáng sớm nhưng lại ngồi trong một phòng riêng khác. Khi cô bước xuống từ trên xe, anh ngồi trong phòng riêng trên lầu và đã thấy rất rõ.
Thực ra trong khoảng thời gian này anh cũng từng bí mật đến xem cô, đến trường học của cô và quan sát cuộc sống của cô từ rất xa.
Trước khi vào phòng riêng đã hẹn, anh im lặng hồi lâu, nội tâm rất phức tạp. Anh đã thừa nhận cô là ảo giác của anh, nhưng hiện giờ anh đã tìm được cô. Cô đã xuất hiện trước mặt anh. Điều này khiến anh có một loại cảm giác hoảng hốt, sợ tất cả những thứ này cuối cùng lại chỉ là ảo giác của mình.
Cô ở ngay bên trong, cách anh một cánh cửa, chỉ cần mở cửa anh sẽ biết cô có phải thật hay không.
Anh đã quên mình làm chuẩn bị tâm lý bao lâu, nhưng khi anh bắt đầu gõ cửa, nội tâm và sắc mặt anh đều đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Cửa được mở ra, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô. Sau nhiều năm xa cách, anh lại được gặp cô ở khoảng cách gần như vậy. Khuôn mặt cô vẫn mang nét mặt của Tần Hi lúc nhỏ, chỉ là không tròn trịa như trước đây, ngũ quan phát triển, so với trước đây thì xinh đẹp hơn.
Mọi thứ trước mắt trở nên thật kỳ lạ, khi anh đã chấp nhận cô là nhân cách do anh tưởng tượng ra thì cô lại sống sờ sờ đứng trước mặt anh. Bởi vì loại cảm giác hoảng hốt này mà anh đã quên mất bọn họ chào hỏi nhau như thế nào.
Nhưng anh nhớ rất rõ, khi đó anh đã cố hết sức làm ra vẻ bình tĩnh.
Loại cảm giác hoảng hốt này giằng co thật lâu, đến tận khi ngồi xuống đối diện cô, anh mới thoáng tỉnh táo lại. Anh bắt đầu âm thầm đánh giá cô. Ngoại hình của cô thay đổi không nhiều nhưng trong mắt lại có thêm một loại cảm xúc rụt rè. Đôi mắt kia cũng âm u, không trong sáng hoạt bát như cô lúc trước.
Mà anh cũng nhận ra rất nhanh, ánh mắt cô nhìn anh rất xa lạ, hoàn toàn chính là nhìn một người mới gặp lần đầu. Anh không biết cô không nhận ra anh hay đã quên anh, dù sao lúc bọn họ gặp nhau cô vẫn còn nhỏ tuổi.
Vậy nên, lần gặp mặt thứ hai anh đã thử thăm dò. Anh còn nhớ rõ lúc đó ở sân sau nhà cũ, lúc dẫn cô đi tản bộ anh đã hỏi cô: "Cô nhìn tôi có thể đi lại bình thường là bởi vì tôi đeo chân giả.
Chân trái của tôi bị chứng loạn sản bẩm sinh nên đã bị cắt từ bắp chân trở xuống. Nói cách khác, cô Từ, cô sẽ phải gả cho một người tàn tật không có cẳng chân bên trái. Cô Từ đã bao giờ thấy người có chân khuyết tật trông như thế nào chưa? Cô sẽ không sợ chứ?"
Thật ra lúc đó trọng tâm câu hỏi của anh không phải muốn biết cô có sợ không, mà là muốn biết cô đã từng gặp người nào có khuyết tật ở chân chưa. Năm đó lúc bọn họ quen nhau, anh muốn dọa cô nên đã cố ý phơi cái chân tàn tật kia ra cho cô xem. Vậy nên nếu cô còn nhớ thì chắc chắn cô đã nhìn thấy.
Thế nhưng cô lại nói: "Có lẽ tôi chưa từng thấy, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra, tôi cảm thấy điều đó không có gì đáng sợ cả."
Có lẽ tôi chưa từng thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-200.html.]
Cô thật sự không nhớ anh.
Điều này khiến anh hơi thất vọng. Mặc dù có thể hiểu lúc ấy cô còn nhỏ, không nhớ rõ cũng rất bình thường, nhưng anh cảm thấy cô không nên quên anh như vậy, không nên chẳng có một chút ấn tượng nào như vậy. Dù chỉ là gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng hai người từng nương tựa lẫn nhau. Cô từng vẽ một nét bút đậm trong cuộc sống của anh. Mà trong cuộc sống của cô, anh không nên chỉ là tồn tại như khách qua đường.
Anh không cam lòng, anh nghĩ chắc cô đã từng bị thương, có thể cô đã mất trí nhớ. Mang theo phỏng đoán như vậy, Tưởng Dư Hoài hỏi bố của Từ Hi Nhiễm một cách bóng gió. Anh lấy lý do hỏi thăm khỏe của Từ Hi Nhiễm để hỏi ông ta: "Hi Nhiễm có từng bị bệnh hay bị thương ở đầu khi còn nhỏ không?"
Bố của Từ Hi Nhiễm lập tức nói: "Tuyệt đối không có, từ nhỏ đến lớn con bé rất khỏe mạnh, cũng không bị thương ở đầu. Cậu cũng biết con bé thi đỗ đại học trọng điểm, con bé rất thông minh."
Tưởng Dư Hoài lại hỏi: "Từ sau khi mẹ cô ấy mất hai người vẫn luôn nuôi nấng cô ấy sao? Tôi biết điều kiện kinh tế nhà mình, năm đó hai người có từng nghĩ sẽ đưa cô ấy vào trại trẻ mồ côi hay không?"
Tuy Từ Xương Đông thắc mắc lý do anh hỏi cái này, nhưng ông ta lập tức nói: "Không hề, sao chúng tôi có thể đưa con bé đến trại trẻ mồ côi chứ? Tuy điều kiện kinh tế nhà tôi không tốt, nhưng dù tôi có bị đói thì cũng phải cho con tôi ăn no."
Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi hỏi thẳng: "Lúc nhỏ cô ấy có từng đi lạc không?"
"Không, từ nhỏ Hi Nhiễm đã rất ngoan, là tôi tự mình đón con bé tới, con bé cũng rất hài lòng với nhà mới. Cậu yên tâm đi, Hi Nhiễm là con tôi, không thể giả được, con bé chưa từng đi lạc."
Câu trả lời này không phải điều mà Tưởng Dư Hoài muốn. Cô không hề bị thương hay mất trí nhớ. Thậm chí Từ Xương Đông còn nói với anh Từ Hi Nhiễm chưa từng đi lạc. Vậy việc năm đó cô trốn khỏi nhà rồi gặp anh là thế nào.
Anh cảm thấy câu trả lời của Từ Xương Đông chắc hẳn có dối trá. Chắc là sợ anh không hài lòng, không muốn kết mối hôn sự này nên mới nói như vậy. Có lẽ cô thật sự đã quên mất anh rồi.
Trong lòng hơi thất vọng, nhưng anh nghĩ lại, cũng có khi quên rồi lại là chuyện tốt, để bọn họ làm quen lại cũng tốt.
Thật ra lúc đầu khi kết hôn với cô, Tưởng Dư Hoài chỉ xuất phát từ mục đích muốn chăm sóc cô. Anh biết cô sống ở nhà của bố không thoải mái, đôi mắt không còn sáng ngời như trước đây.
Năm đó lúc anh đau khổ nhất, nghèo túng nhất đã gặp được cô.
Cô đã kéo anh thoát khỏi sự điên cuồng. Giờ đây anh đã thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đó, anh bằng lòng dùng hết khả năng của mình để giúp cô. Anh hy vọng ít nhất cũng có thể thấy đôi mắt ảm đạm kia phát sáng một lần nữa.
Vì thế, anh bằng lòng cho cô tất cả mọi thứ trong khả năng của anh.
Thế nhưng sau khi kết hôn và ở chung, anh lại dần dần trầm luân vì cô. Dù là nụ cười dịu dàng mà tự nhiên của cô khi ngồi xổm bên người anh, bôi thuốc cho mỏm cụt của anh. Hay khi cô nhìn
thấy anh ngồi cô đơn trước cửa sổ, dịu dàng nói với anh cô sẽ luôn ở bên cạnh anh. Hay là dáng vẻ liều lĩnh của cô vào lần đầu tiên ôm anh.
Dường như suy nghĩ đơn giản chỉ chăm sóc cô đã dần thay đổi, anh nhận ra mình ngày càng không thể xa cô. Cũng như cô đã lặng lẽ cắm rễ trong trái tim anh khi anh còn nhỏ. Lần này cô cũng lặng lẽ bám rễ trong lòng anh.
Tần Hi là một loại nhu cầu của anh. Nói cách khác cô là một loại thuốc, một loại thuốc có thể xoa dịu nỗi đau của anh. Bất kể khi nào, dù là lúc nhỏ hay khi đã trưởng thành, cô vẫn luôn là điều anh cần. Anh cần người như cô bên cạnh, một loại nhu cầu cấp thiết.