KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:49:46
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh không muốn cô nghĩ nhiều, mặc dù Từ Hi Nhiễm vẫn còn nghi hoặc, nhưng cô cũng ngoan ngoãn không hỏi nữa.

Nhưng bởi vì phiếu chẩn đoán này, Từ Hi Nhiễm luôn không yên lòng. Cuối cùng cô thật sự không nhịn được, thừa dịp Tưởng Dư Hoài đi làm lại lén vào phòng sách của anh, mở ngăn kéo ra, phiếu chẩn đoán vẫn nằm ở đó. Từ Hi Nhiễm nhìn phương thức liên hệ được viết cạnh tên bác sĩ trên phiếu chẩn đoán bệnh.

Từ Hi Nhiễm suy nghĩ, gọi một cuộc điện thoại cho vị bác sĩ tâm lý kia.

Điện thoại được bắt rất nhanh, một giọng nam ôn hòa truyền đến từ bên kia: "Xin chào, đây là phòng khám tâm lý XXXXX, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?"

"Xin chào, hình như bốn tháng trước chồng tôi từng đến phòng khám của ông, tôi muốn hỏi tình huống cụ thể."

"Cô có thể vui lòng cho tôi biết chồng cô tên là gì không?" "Tưởng Dư Hoài."

Người đàn ông hơi nâng giọng: "Cậu Tưởng? Cô là cô Tưởng sao?"

"Phải, là tôi, ông có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chồng tôi bị làm sao không? Tôi thấy ông chẩn đoán bệnh cho anh ấy là suy giảm nhận thức mức độ nhẹ, rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?"

Bác sĩ im lặng không nói, Từ Hi Nhiễm lại nói: "Không phải việc điều trị cho bệnh nhân tâm lý cũng cần sự phối hợp của người nhà sao? Tôi không biết rõ tình hình thì sao có thể giúp anh ấy chứ."

Bác sĩ cười nói: "Cô Tưởng nói phải, đúng là việc điều trị cho bệnh nhân tâm lý cũng cần sự phối hợp của người nhà. Nhưng trước khi tôi nói cho cô tình huống cụ thể của cậu Tưởng, cô Tưởng có thể nói cho tôi biết cô biết được bao nhiêu về tình trạng của cậu Tưởng chứ."

Từ Hi Nhiễm nói: "Tôi biết thời niên thiếu anh ấy đã xuất hiện bất thường về tâm lý, từng được chẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt."

Có lẽ bác sĩ cũng rất bất ngờ, trong giọng nói có mấy phần kinh ngạc: "Xem ra cô Tưởng biết nhiều hơn tôi nghĩ, vậy không biết cô Tưởng có biết biết “Tần Hi” hay không?"

"Tôi biết."

"Ngay cả chuyện này cô cũng biết sao?" "Phải."

"Tần Hi là một nhân cách cậu Tưởng từng phân liệt ra. Lúc ấy cậu Tưởng đã chịu kích thích dẫn đến tổn thương tâm lý, cậu ấy đã dùng nhân cách này để tự cứu bản thân. Nhưng sau đó cậu ấy lại nói với tôi, Tần Hi thật sự tồn tại, cậu ấy đã tìm được Tần Hi. Lúc ấy tôi đã nhắc nhở cậu ấy, để cậu ấy không lẫn lộn giữa hiện thực và tưởng tượng, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì cho rằng Tần Hi là thật. Nhưng mấy tháng trước cậu ấy lại tới tìm tôi. Cậu ấy nói với tôi, cậu ấy không rõ rốt cuộc Tần Hi có tồn tại hay không. Cậu ấy nói hình như Tần Hi kia hoàn toàn không biết gì về việc bọn họ từng sống cùng nhau một khoảng thời gian trong quá khứ, dường như cô ấy không phải Tần Hi mà cậu ấy nghĩ đến." Bác sĩ tạm dừng một chút, hỏi cô: "Cô Tưởng, tôi nói vậy cô có thể hiểu không?"

"Tôi hiểu rồi, vậy anh ấy có nói với ông rằng tôi chính là Tần Hi năm đó không?"

"Đương nhiên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-202.html.]

Từ Hi Nhiễm lại nói: "Anh ấy nói không sai, anh ấy không hề bị suy giảm nhận thức, Tần Hi thật sự tồn tại, tôi chính là Tần Hi."

"Cô Tưởng, cô..." Giọng bác sĩ đầy kinh ngạc.

"Tại tôi không nói rõ với anh ấy khiến anh ấy có chút nhầm lẫn, cảm ơn ông đã giải đáp thắc mắc cho tôi, quấy rầy rồi."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, tâm trạng Từ Hi Nhiễm rất phức tạp, hóa ra chẩn đoán suy giảm nhận thức của Tưởng Dư Hoài là vì chuyện này. Cũng tại cô không nói rõ với anh, làm cho anh không phân rõ rốt cuộc Tần Hi có phải thật hay không.

Buổi chiều, lúc Tưởng Dư Hoài trở về, Từ Hi Nhiễm đang đan áo len cho cục cưng. Tưởng Dư Hoài theo thường lệ ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ôm cô vào lòng hỏi hôm nay cô cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không.

Từ Hi Nhiễm đặt áo len đã đan một nửa sang bên cạnh, cô ôm eo anh, tựa vào lòng anh rồi nói: "Hôm nay em đã gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý của anh để hỏi thăm tình huống của anh."

"Ừm?" Sắc mặt Tưởng Dư Hoài hơi tối, anh hỏi: "Không phải anh đã nói anh không sao rồi ư?"

“Em lo lắng cho anh mà."

"Anh không sao, chỉ là một chút vấn đề nhỏ, không ảnh hưởng đến cuộc sống."

Từ Hi Nhiễm lại thở dài nói: "Anh biết không, sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý một lúc, em cảm thấy trình độ của ông ấy không quá tốt."

Tưởng Dư Hoài nghe vậy thì bật cười, anh hỏi: "Em cũng không hiểu về tâm lý, sao lại biết trình độ của ông ấy không tốt chứ?

Ông ấy khá nổi tiếng ở Lạc Thành đó."

Từ Hi Nhiễm lại lắc lắc đầu nói: "Nhưng ngay cả việc năm đó anh có tưởng tượng ra một nhân cách khác hay không ông ấy cũng chẩn đoán sai."

Lúc này Tưởng Dư Hoài đang ôm cô, anh xoa nhẹ đầu cô, nghe cô nói vậy thì ngừng động tác, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Em..."

Cũng đã nói đến mức này, Từ Hi Nhiễm thành thật nói với anh:

"Em biết thời niên thiếu anh đã gặp chút chuyện, nghe nói lúc ấy anh bị tổn thương tâm lý nên đã mắc chứng tâm thần phân liệt. Bác sĩ chẩn đoán anh đã tưởng tượng ra một nhân cách khác tên là Tần Hi. Bây giờ anh vẫn không chắc chắn Tần Hi có thật sự tồn tại hay không đúng không?"

Mặt Tưởng Dư Hoài lộ ra mấy phần nghiêm trọng, Từ Hi Nhiễm lại nói: "Có phải bởi vì em nói với anh rằng em không có ấn tượng gì về chuyện chúng ta quen biết nên anh mới không chắc chắn mình có từng quen biết em hay không, đúng chứ?"

Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Lúc anh và Tần Hi quen biết, cô bé mới trốn khỏi nhà. Cô bé nói với anh, bố và mẹ kế muốn đưa cô bé đến trại trẻ mồ côi. Thật ra trước khi chúng ta kết hôn anh cũng đã thử hỏi bố của em. Ông ta nói với anh rằng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc đưa em đến trại trẻ mồ côi, em cũng chưa từng trốn khỏi nhà."

Loading...