Cho dù hai bên kết hôn thì vẫn là bạn bè, quen hiểu , e là loại tình cảm còn sâu sắc hơn việc trở thành vợ chồng.
Trở thành vợ chồng đối mặt với nhiều chuyện vụn vặt trong hôn nhân, nhưng trở thành tri kỷ thì những vụn vặt cắn xé, tình cảm thể bền vững hơn.
Mà Từ Hi Nhiễm, Tưởng Dư Hoài lấy cô, chăng cũng chỉ vì thành nhiệm vụ nối dõi tông đường mà thôi. Nếu Tưởng Dư Hoài lấy Lâm Thư Ngữ chỉ vì điều đó, thì thiệt thòi cho cô .
Nghĩ đến đây Từ Hi Nhiễm yên lặng thở dài, nhưng cô cũng oán trời trách đất cảm thấy bất công. Dù thì, xuất của mỗi khác , phận khác , địa vị cũng sẽ khác . Về mặt , cô suy nghĩ thoáng.
Cuối tuần Tưởng Dư Hoài ngoài, Từ Hi Nhiễm ở bên ba tuần. Hai cuối tuần , Tưởng Dư Hoài hoặc nước ngoài họp, hoặc xã giao. Từ Hi Nhiễm cho rằng cuối tuần cũng giống , nghĩ tới xuống tầng thấy Tưởng Dư Hoài đang uống nước ở phòng khách.
Chắc tập thể thao, mặc một chiếc áo thể thao ngắn tay và một cái quần thể thao dài, lưng thấm đẫm mồ hôi. Theo tay áo ngắn, Từ Hi Nhiễm thể thấy thấp thoáng đường nét cơ bắp do họa tiết của quần áo tạo . Cánh tay lộ bên ngoài tay áo cũng rắn chắc mạnh mẽ, gần như kéo căng cổ tay áo.
Từ Hi Nhiễm lầu phòng thể thao, nhưng nghĩ tới sớm như rời giường rèn luyện. Cô liếc qua đùi , mặc quần dài che kín mít. Cô lắp chân giả, nhưng từ lúc quen vẫn luôn mặc quần dài, cô từng thấy chân giả của như thế nào. Bình thường lúc đường cũng khác bình thường, lúc rảnh việc gì còn thể rèn luyện cơ thể. Thậm chí lúc cô còn nghi ngờ, thực sự tàn tật .
Tưởng Dư Hoài giọng thì đầu . Đây là đầu tiên cô thấy trạng thái của Tưởng Dư Hoài.
Không sự nghiêm túc khi mặc tây trang, toát vẻ thoải mái, tóc cũng chải chuốt cẩn thận. Mọi khi sẽ dùng keo xịt tóc sửa soạn một chút, cho cả tinh thần hơn. Lúc keo xịt tóc định hình, tóc xõa đỉnh đầu.
Không còn mặc bộ vest lịch lãm khiến khác khiếp sợ và sinh một loại cảm giác xa cách lạ chớ tới gần . Lúc , nhiều thêm vài phần thở dịu dàng, hòa cuộc sống.
Từ Hi Nhiễm chống ánh mắt của , hổ, hình như cô quá lâu, cô : “Hôm nay Dư Hoài ngoài ?”
“Không.”
“Anh dậy tập luyện sớm ? Hiếm khi nghỉ tại ngủ thêm một lúc?”
“Thói quen.”
lúc , điện thoại của Từ Hi Nhiễm vang lên, cô cầm lên xem, là Vương Lệ Lệ gọi tới. Kết hôn với Tưởng Dư Hoài lâu như , đây là đầu tiên cô nhận điện thoại của bên . Nhìn thông báo cuộc gọi, Từ Hi Nhiễm một loại dự cảm . Cô luôn cảm thấy bên gọi điện thoại chuyện , cách khác, chỉ cần liên quan đến bên thì chẳng chuyện chuyện gì cả. Nhớ , dường như đây lúc nào cô cũng chìm trong lo lắng. Cho dù hiện tại cô thoát khỏi cảnh đó,
cần chịu đựng cuộc sống khốn khổ nữa, nhưng những việc đó khắc sâu trong trí nhớ và sẽ lập tức hiện lên trong tâm trí cô mỗi khi gặp kích thích nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-47.html.]
Đến tận khi sắp hết chuông, Từ Hi Nhiễm mới nhận điện thoại. Vương Lệ Lệ ở đầu mở miệng trách mắng: “Sao lâu như mới nhận điện thoại?” “Tìm chuyện gì?”
“Con chuyện kiểu gì thế? Mẹ cùng bố và em gái con đến thăm con, đến nơi . Bảo vệ giữ cửa khu dân cư của bọn con mắt , để chúng . Con mau đón chúng .”
Nghe như thế Từ Hi Nhiễm nhíu mày, hỏi: “Mọi đến đây gì?”
“Xem con gì kìa, chúng thể tới thăm con ? Mau đón chúng , cúp máy đây.”
Vương Lệ Lệ luôn thích sai bảo cô một cách chính đáng, cho dù hiện giờ cô kết hôn thì cũng gì đổi.
Tưởng Dư Hoài thấy sắc mặt cô lắm, hỏi: “Sao ?” “Bố và em gái đến đây, đang ở cửa.”
“Nếu tới cửa thì mời bọn họ .”
Từ Hi Nhiễm cũng sợ bọn họ cãi với bảo vệ, đến lúc đó mất mặt cũng là Tưởng Dư Hoài. Từ Hi Nhiễm tới cửa, thực sự thấy Vương Lệ Lệ và Từ Đóa đang tranh cãi với bảo vệ. Một loại cảm giác buồn bực chợt nổi lên, Từ Hi Nhiễm tiến lên xin với bảo vệ, bảo vệ cô, lúc mới cho qua. Sau khi Vương Lệ Lệ vẫn bỏ qua mà chửi bới suốt cả đoạn đường.
“Bảo vệ của chỗ bọn con thật lễ phép, con bớt chút thời gian khiếu nại ông .”
Vẻ mặt Từ Hi Nhiễm nặng nề, cô chuyện.
“Từ Hi Nhiễm, chị sống ở nơi hả? Ở khu biệt thự?” Lời là Từ Đóa hỏi.
“Ừ.” Từ Hi Nhiễm đáp qua loa, cô : “Sao đến mà báo một tiếng? Hôm nay Tưởng ở nhà nghỉ ngơi, tùy tiện đến sẽ quấy rầy .”
Từ Xương Đông : “Đều là một nhà, quấy rầy cái gì, con như cũng xa lạ quá .”
Từ Hi Nhiễm chỉ hy vọng bọn họ đừng ở quá lâu, đừng gây rắc rối. Cô Tưởng Dư Hoài ảnh hưởng tâm trạng hiếm khi thả lỏng chỉ vì nhà của . Từ Hi Nhiễm dẫn bọn họ nhà, Từ Đóa cửa thốt lên đầy kinh ngạc: “Căn nhà quá!”
Bác Thẩm khách đến chuẩn sẵn dép lê ở cửa lớn. Vương Lệ Lệ thấy bác Thẩm đeo tạp dề thì hỏi Từ Hi Nhiễm: “Đây là giúp việc của nhà con hả?” Vương Lệ Lệ xong thì đưa giày tay cho bác Thẩm, : “Phiền bà lau giúp .”