Từ Hi Nhiễm nén giận : “Bác Thẩm giúp việc, bác chỉ phụ trách nấu cơm và giặt quần áo thôi.”
Vương Lệ Lệ : “Vậy còn giúp việc ?”
Bác Thẩm tính, bình thường bà cũng thích tán gẫu với Từ Hi Nhiễm, tình huống trong nhà cô, con cô tranh cãi vì , vội vàng nhận giày : “Không , , để lau.”
Từ Đóa và Từ Xương Đông đổi giày xong, lúc đang dạo trong phòng khách, thứ sờ thứ . Từ Xương Đông tìm một vòng thấy Tưởng Dư Hoài, hỏi: “Không con Tưởng ở nhà ? Sao thấy ?”
Từ Hi Nhiễm : “Nghỉ ngơi lầu.”
Từ Đóa dạo trong phòng khách một vòng, : “Từ Hi Nhiễm, chị phòng để quần áo ? Em thể xem phòng để quần áo của chị chứ?”
“Có gì mà xem?”
“Đừng nhỏ mọn như ? Ở lầu ?”
Từ Đóa đợi cô trả lời chạy lên lầu, Từ Hi Nhiễm sợ cô quấy rầy Tưởng Dư Hoài nên vội vàng theo . Phòng Từ Hi Nhiễm thông với phòng để quần áo. Buổi sáng, khi rời giường cô thói quen mở cửa để thông gió. Từ Đóa thấy cửa phòng mở thì chạy thẳng , cửa thấy phòng quần áo ngăn cửa .
Sau khi gả cho Tưởng Dư Hoài, để mất mặt, Từ Hi Nhiễm mua mấy bộ quần áo khá . Tất nhiên Từ Đóa liếc mắt là thấy ngay, cô liên tục cảm thán: “Nhiều quá, chiếc váy quá , đây... là Gucci ? Rất đắt nhỉ?”
Từ Đóa cầm một chiếc váy liền kẻ sọc màu hồng nhạt, cô gỡ xuống ướm ngay lên . Từ Hi Nhiễm giật hỏi: “Cô gì?”
“ thử một chút cũng chắc?” “Sao cô thử quần áo của ?”
“Chị mặc quần áo của còn ít ? Chị đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”
“Quần áo mặc đều là đồ cô cần nữa, những thứ đều cần.”
Từ Hi Nhiễm treo quần áo lên, đẩy cô ngoài: “Đi ngoài .”
Từ Đóa cảm thấy mất cân bằng, Từ Hi Nhiễm đều nhặt quần áo cô cần nữa để mặc. Mà bây giờ, quần áo Từ Hi Nhiễm mặc, ngay cả lẻ cô cũng mua nổi.
“Không là gả cho chồng tiền ? là keo kiệt.” Từ Đóa hậm hực xoay ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-48.html.]
Từ Hi Nhiễm xuống lầu, chỉ thấy Từ Xương Đông đang cầm một bình hoa kệ trang trí phòng khách lên . Từ Hi Nhiễm hoảng sợ, cô tiến lên , vẻ mặt căng thẳng, : “Đây là đồ sưu tầm của Tưởng, cẩn thận đừng vỡ.”
Từ Xương Đông lớn : “Bình hoa thật! Hi Nhiễm , con thể Tưởng tặng bình hoa cho bố ? Cậu Tưởng nhà cửa to công ty lớn, sẽ để ý một cái bình hoa nhỉ?”
Từ Hi Nhiễm còn gì, chợt thấy tiếng Vương Lệ Lệ quát tháo: “Đây là giày bà lau cho ? Lau thành như ? Bà việc đấy?”
Từ Hi Nhiễm đầu , chỉ thấy Vương Lệ Lệ mặt bác Thẩm, vênh mặt hất hàm sai khiến. Bác Thẩm mất tự nhiên, nụ mặt cũng sắp cứng đờ . Bác Thẩm ở đây nhiều năm, Tưởng Dư Hoài cũng hài lòng về công việc của bà . Hơn nữa bác Thẩm lớn tuổi, bình thường lúc chuyện Tưởng Dư Hoài cũng khách khí với bà , bao giờ chịu loại tủi chứ.
Bác Thẩm tính cách ôn hoà, tính tình , bình thường đối xử với Từ Hi Nhiễm cũng . Từ nhỏ Từ Hi Nhiễm thiếu sự quan tâm yêu mến, nào quan tâm yêu mến cô đều cảm thấy ơn. Nhìn thấy bác Thẩm Vương Lệ Lệ trách mắng, cuối cùng Từ Hi Nhiễm cũng khống chế cơn tức vẫn luôn nén xuống , bộc phát ngoài.
“Các ngoài!” Từ Hi Nhiễm tức giận .
Xung quanh lập tức trở nên im lặng, Vương Lệ Lệ như tin cô sẽ , bà : “Con đang gì? Con như với chúng ? Con bảo chúng ngoài ư?”
“, các ngoài!”
“Cánh con cứng đúng ? Chúng xa như để đến thăm con, con đuổi chúng ngoài?”
Từ Xương Đông cũng : “Hi Nhiễm, con thế hả? Lời của con thật khiến chúng thất vọng, đau khổ.”
Từ Hi Nhiễm sang chỗ khác, thái độ vẫn cứng rắn: “Các ngoài, đừng ở đây nữa, nơi chào đón các , đừng đến đây nữa.”
“Từ Hi Nhiễm, chị là cái đồ vong ân phụ nghĩa hả? Bố nuôi chị lớn như , chị cảm ơn thì thôi, còn đuổi chúng ?” Từ Đóa xong, ôm cánh tay Vương Lệ Lệ : “Mẹ, chị keo kiệt thế nào . Con thử quần áo của chị , chị cũng chịu. Nghĩ bao nhiêu năm qua, chị mặc quần áo của con còn ít ? Đến lượt con mặc quần áo của chị , chị chịu, con thấy chị chính là qua cầu rút ván!”
Vương Lệ Lệ cũng tức giận: “Lá gan mày lớn nên dám vẻ với chúng tao đúng ? Tao cho mày , cần mày gả cho ai, là cô Tưởng cô Vương cô Trần. Tao vẫn là mày, bố mày cũng vẫn là bố mày! Có lâu dạy dỗ mày nên mày nhớ mày theo họ ai đúng ?”
“Bà dạy dỗ ai?”
Một giọng trầm thấp lạnh lùng, uy nghiêm đột nhiên vang lên, bầu khí ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh tiếng đó.
Mấy đầu , chỉ thấy Tưởng Dư Hoài đang chậm rãi xuống cầu thang. Anh tắm gội quần áo, mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Tuy rằng nghiêm khắc dọa như khi mặc vest giày da, nhưng khí chất luyện bởi việc lăn lộn thương trường quanh năm sẽ đổi chỉ vì một bộ quần áo.
Tưởng Dư Hoài tới gần, Vương Lệ Lệ với ánh mắt nặng nề, hỏi: “Bà dạy dỗ ai?”