“…” Đối mặt gần với Tưởng Dư Hoài, Vương Lệ Lệ mất sự phách lối của bà , bà cố gắng nặn nụ : “Hi Nhiễm hiểu chuyện, cũng chỉ nó hai câu thôi.”
“Bây giờ cô gả cho , cho dù thì cũng là do .”
Khoé miệng Vương Lệ Lệ giật giật, tuy rằng cam tâm khác cho mất mặt, nhưng Tưởng Dư Hoài thể dễ dàng chế ngự bà như thế, bà gì gan mà chống chọi với , thậm chí còn cố nở nụ đáp: “Anh Tưởng đúng.”
“Anh Dư Hoài, bảo bọn họ .”
Từ Hi Nhiễm Tưởng Dư Hoài vì bọn họ mà buồn bực.
“Hi Nhiễm.” Từ Xương Đông liếc mắt khẽ trách cứ cô: “Ầm ĩ với nhà còn thể thống gì, Tưởng còn đang ở đây đó. Dù thế nào bố cũng là bố của con, là gia đình ruột thịt của con đó.”
Tưởng Dư Hoài liếc Từ Hi Nhiễm một cái, dùng ánh mắt hỏi cô, Từ Hi Nhiễm chút do dự gật đầu với .Tưởng Dư Hoài đến chỗ điện thoại cố định gọi điện, đây là điện thoại chuyên dụng để kết nối với bên quản lý tài sản và bảo vệ.
“Phiền các gọi mấy bảo vệ lên đây.” Tưởng Dư Hoài một câu đơn giản.
Quả nhiên đến một lúc mấy bảo vệ , Tưởng Dư Hoài trực tiếp với bọn họ: “Giúp mời mấy ngoài.”
Trùng hợp là mấy bảo vệ đến đây là mấy cãi với bọn họ. Bọn họ vốn còn đang mượn tay Từ Hi Nhiễm cho mấy đó một bài học, xoay một vòng vẫn mấy chút khách sáo đối xử như thế, mà bây giờ khi nhận sự lệnh của chủ nhà, thái độ của mấy bảo vệ đó càng hung hăng hơn, thậm trí trực tiếp tay xô đẩy.
“Hi Nhiễm, con thật sự đối xử với chúng như thế ?
Dù thế nào chúng cũng là của con.” Vương Lệ Lệ thật sự vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố kỵ Tưởng Dư Hoài đang ở đây, dám lời khó .
Từ Hi Nhiễm hiểu rõ, hành động hôm nay xem như đoạn tuyệt với bọn họ. Từ Xương Đông sai, bọn họ là ruột thịt của cô, hôm nay cô đối xử với bọn họ hề khách sáo như thì từ lúc trở về cô sẽ còn nữa.
Từ Hi Nhiễm để ý đến lời của bà , xoay lên tầng, đám Vương Lệ Lệ đuổi như thế nào. Tóm Từ Hi Nhiễm về phòng đến một lúc thì thấy âm thanh gì bên nữa.
Tuy mấy chẳng khác gì , nhưng trong lòng Từ Hi Nhiễm vẫn buồn. Người khác lấy chồng, cho dù như thế nào, dù kém đến thì cũng vẫn gia đình là đường lui, còn cô bây giờ, cô cắt đứt liên kết với bọn họ, cô còn con đường lui .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-49.html.]
Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, đó là tiếng của Tưởng Dư Hoài: “ nhé?”
Từ Hi Nhiễm đáp đẩy cửa . Từ Hi Nhiễm vội vàng lau nước mắt hỏi: “Bọn họ ?”
“Đi .”
Tưởng Dư Hoài đến phía cô, ánh mắt quét qua nước mắt mặt cô: “Sao ?”
“Không gì.”
“Nếu nỡ, vì đuổi bọn họ ?”
“Không nỡ, chỉ cảm thấy còn nữa.” Cho dù bọn họ đối xử với cô như thế nào, nhưng dù cũng là duy nhất thế giới của cô. Mà bây giờ, cô trở mặt với duy nhất đó, tâm lý ít nhiều cũng chút buồn bã.
“Bây giờ em gả cho , tính là của em ?”
“...”
Người ? Từ Hi Nhiễm nhớ đến dáng vẻ bảo vệ cô mặt Vương Lệ Lệ lúc nãy, “Cô gả cho , cũng là do .”
, cô gả cho , là chồng của cô, sẽ bảo vệ cô, sẽ an ủi cô. Tính , và cô mới đúng là một nhà.
Bọn họ quen khi xem mắt, tiếp xúc với bao lâu thì kết hôn, cuộc hôn nhân đối với cô mà giống như hòn đảo trôi nổi bầu trời, hoa lệ xán lạn, nhưng thực tế. Mãi cho đến bây giờ cô mới tìm thấy một cảm giác đồng cảm trong cuộc hôn nhân . Cho dù thế nào, đàn ông mắt , chỉ cần vẫn đang trong cuộc hôn nhân thì chính là nhất của cô.
Thật sự mà , nửa đường nhảy như còn đáng tin hơn nhiều so với đám chung m.á.u mủ .
Nỗi phiền muộn trong lòng Từ Hi Nhiễm dần dần tiêu tan, cô với : “Đương nhiên Dư Hoài là của .”
“Nếu như thế, đừng mấy lời kiểu gì nữa.”
“Vâng, là do nghĩ quá nhiều .” Từ Hi Nhiễm nở nụ với : “Cảm ơn Dư Hoài.”
Đôi mắt nước mắt rửa qua sáng long lanh, đôi môi bởi vì mà mọng nước, Tưởng Dư Hoài sang chỗ khác đáp : “Đừng khách sáo.”