“Không chứ, tình cảm của hai nhiều năm như thế, tuyệt giao là tuyệt giao ? Từ Hi Nhiễm bình tĩnh một chút, cho dù chia tay, nhưng gì cũng là bạn bè nhiều năm như thế.”
“Cậu với đừng bởi vì chuyện mà phiền bất kỳ ai cả.”
“Hi Nhiễm…”
“Tớ ôn tập, cứ thế nhé.”
Sau khi Tống Tình cúp điện thoại, nghĩ một lát vẫn gọi điện thoại cho Trình Vân Khải, y nguyên câu của Từ Hi Nhiễm cho .
“Hay là ngày mai đến trường của Hi Nhiễm tìm một chuyến, nghiêm túc lời xin với , suy cho cùng tình bạn bao năm như , chuyện cũng do sai.”
Từ Hi Nhiễm và Trình Vân Khải học đại học ở cùng một thành phố.
Trình Vân Khải đang úp sấp ban công khách sạn hút thuốc, thấy lời thì khẽ: “Không cần , cứ cho em thời gian .”
Cũng bao lớn còn chơi trò kéo danh sách chặn thế , thật là ấu trĩ, để em bình tĩnh .
Vòng eo siết , từ phía ôm lấy . Trình Vân Khai nhéo tay nhỏ đang ôm eo , cúp điện thoại, xoay ôm lấy cô gái.
Anh cao hơn cô gái một cái đầu, dễ dàng bế cô gái nhỏ yêu kiều lên.
“Không đang ngủ ? Chạy đây gì?”
Cô gái choàng lên cổ , úp sấp lên vai khúc khích: “Muốn dính lấy .”
“Dính hai ngày còn dính đủ ?”
Cô ý trong giọng điệu của , mặt đỏ ửng, vùi cả mặt lên vai giận dữ : “Sao xa như thế chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-6.html.]
Sau hôm đó Trình Vân Khải tiếp tục liên hệ với cô nữa, điện thoại của Từ Hi Nhiễm vẫn luôn im lặng. Vì thi cuối kỳ, cô ép buộc bảo ảnh hưởng, may là trạng thái thi cuối kỳ của cô , cô cũng phát huy như thường.
Sau khi thi xong thì bắt đầu nghỉ, Từ Hi Nhiễm đặt vé từ sớm, tiền nhiều, cô đặt vé tàu hoả. Lúc mỗi về cô đều cùng Trình Vân Khải, kén chọn, thích chen chúc tàu hoả, thường sẽ đặt vé máy bay về, ép buộc Từ Hi Nhiễm máy bay cùng , đương nhiên tiền vé là phụ trách.
Ngồi tàu hoả hai ngày một đêm, cuối cùng Từ Hi Nhiễm cũng về Lạc Thành. Người khác nghỉ về nhà thì vô cùng vui vẻ, còn cô mỗi khi về nhà tâm trạng đều nặng nề. vì kỳ nghỉ trong nhà gọi điện thoại cho cô, đặc biệt dặn cô nghỉ thì về nhà, là chuyện quan trọng cần với cô.
Lại đến cái nhà thuộc về , sống cuộc sống lúng túng trong căn nhà đó một thời gian, nghĩ thôi cũng thấy mệt .
Từ Hi Nhiễm lấy chìa khoá mở cửa, mỗi cô về nhà đều ai đón cả, đương nhiên cũng sẽ chẳng ai chờ. Giờ bố và kế đều đang ở trong quán, Từ Đoá chắc đang ở bên ngoài chơi với bạn.
Vốn cho rằng mở cửa đón chào cô là căn phòng vắng lặng, ngờ rằng bố, kế và Từ Đoá đều ở nhà, bàn cơm còn bày một bàn đồ ăn. Bố và kế đang bận rộn ở phòng bếp, kế bưng canh xong , thấy cô nhà thì kinh ngạc : “Con về nhanh ?”
Mẹ kế Vương Lệ Lệ để đồ ăn lên bài, vội vàng chạy qua đón hành lý của cô : “Sao báo một tiếng để bố và đón.”
Thái độ của Vương Lệ Lệ khiến Từ Hi Nhiễm nghi hoặc, cô lên đại học bao năm, từ đến giờ ai đưa tiễn cô. Vương Lệ Lệ là kế, tuy đến mức ác độc ngược đãi cô, nhưng chắc chắn quan tâm đến cô, thế nên đối mặt với sự nhiệt tình đột ngột , Từ Hi Nhiễm cảm thấy bình thường.
Căn của nhà Từ Hi Nhiễm nhỏ bé, chỉ hai phòng ngủ, bố và kế chiếm một cái, Từ Đoá chiếm một cái, phòng của Từ Hi Nhiễm cắt từ một nửa cái ban công, phòng nhỏ, chỉ để cái giường 1 mét 2 và một bàn học, chiếc tủ vải xếp ở góc là cô mua taobao tự lắp.
Lúc Vương Lệ Lệ giúp cô kéo hành lý trong phòng : “Làm xong những món con thích , ăn .”
Từ Hi Nhiễm phòng thấy quần áo mới chất đống giường cô. Vương Lệ Lệ theo ánh mắt cô, giải thích:
“Đây là mua cho con, dáng của con với Đoá Đoá tương tự nên mua theo dáng của nó, con mau thử xem hợp , nếu hợp thì mang tiệm đổi.”
Thái độ đối với cô nhiệt tình một cách khác thường, còn món ăn cô thích đợi cô về, mua cả quần áo mới cho cô nữa. Đối với sự hiểu của cô về kế, bà sẽ tiêu tiền cần thiết cho cô như thế . Lúc nhỏ, quần áo của cô đều là nhặt đồ Từ Đoá mặc, khi lớn lên cô thể thêm kiếm tiền tiêu vặt để mua cho , ít khi bọn họ mua quần áo mới cho cô.
Từ Hi Nhiễm càng lúc càng cảm thấy lạ nên hỏi: “Sao đột nhiên mua quần áo mới cho con?”
Vương Lệ Lệ : “Còn kịp với con, và bố của con sắp xếp cho con xem mắt.”
Từ Hi Nhiễm nghi ngờ nhầm: “Xem mắt?”