Từ Hi Nhiễm phát hiện cô thể phát bất kỳ âm thanh nào, cơ thể cứng đến mức cô cử động một chút cũng .
Vùng da cổ nhạy cảm, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại khi đặt môi lên, cảm nhận thở nóng rực của phả lên đó.
Môi lướt từ tai cô xuống chỗ động mạch đang đập thình thịch bên cổ, ngậm chỗ đó mút mạnh một cái.
Từ Hi Nhiễm kích thích nhắm mắt , tim đập nhanh giống như văng khỏi lồng ngực.
Quên mất suy nghĩ, cũng tâm trạng phân tích hành động bất ngờ của . Cô giống hệt một con rối gỗ, một con rối gỗ chỉ còn cảm nhận cảm giác nóng bỏng bên cổ.
Đến tận khi động tác mút bên cổ cô dần chậm , cơ thể lưng cô cũng rời khỏi, Từ Hi Nhiễm chợt hồn, theo bản năng lách khỏi cửa sổ, lui về hai bước.
Cô ôm nơi mút, đó vẫn còn độ ấm nóng rực của môi . Cô bằng một loại ánh mắt căng thẳng khiếp sợ.
Tưởng Dư Hoài dùng ngón tay cái xoa khóe miệng, giống như xảy chuyện gì, giọng của vẫn chẳng khác gì thường ngày: "Trở về nghỉ ngơi ."
Từ Hi Nhiễm vội vàng trở phòng, trái tim đập dữ dội còn trở bình thường. Cô đến bàn trang điểm liếc mắt , nơi mút đỏ ửng. Anh dùng nhiều sức, hình như là cố ý để dấu vết cô. Tại như ?
Từ Hi Nhiễm cảm thấy nên tức giận, thế nhưng nghĩ đến việc bọn họ là vợ chồng, chuyện thiết hơn cũng thể với cô. Hình như cô lý do gì để tức giận.
Cô nhớ tới từng chứa nổi hạt cát trong mắt. Chẳng lẽ tức giận vì những lời của Trình Vân Khải, nhưng cô nhớ biểu hiện của lúc ăn tối. Anh cực kỳ bình tĩnh, dường như những lời đó cũng ảnh hưởng đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-62.html.]
Hơn nữa cô cảm thấy đàn ông chững chạc thành thục như sẽ vì những lời đó mà tức giận.
Đêm nay Từ Hi Nhiễm ngủ ngon, luôn bất chợt tỉnh . Trong lúc mơ màng, những hình ảnh đó ngừng quanh quẩn trong đầu. Lần rõ hơn , cứ như mãi cho đến nửa đêm cô mới ngủ .
Phòng của Từ Hi Nhiễm ở đối diện phòng Tưởng Dư Hoài. Ngày hôm cô thức dậy, mở cửa phòng thấy Tưởng Dư Hoài giường ở phòng đối diện. Cửa phòng mở rộng, im giường, ống quần bên chân trái trống rỗng, chân giả.
Từ Hi Nhiễm thấy nghĩ đến hình ảnh tối qua, mặt tự giác nóng lên. Khác biệt với bối rối của cô, vẻ mặt Tưởng Dư Hoài bình tĩnh, bên giường lẳng lặng cô, giống như đang cố ý chờ cô.
Từ Hi Nhiễm thấy hòm thuốc đặt bên giường, cô nhớ đến chân nhiễm trùng, vội cho tỉnh táo , lên hỏi: " giúp bôi thuốc nhé?"
“Ừ."
Từ Hi Nhiễm xổm , chậm rãi vén ống quần lên. Cô giúp bôi thuốc vài , thế nhưng động tác của cô cực kỳ linh hoạt, cũng dám .
Khó khăn vén ống quần lên, Từ Hi Nhiễm lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên đùi . Mỏm cụt hơn nhiều, gần như hết bầm tím.
Bôi thuốc mỡ xong Từ Hi Nhiễm hỏi: "Muốn đeo chân giả ?" "Có."
Từ Hi Nhiễm lấy chân giả của qua, đặt lớp vỏ bông và tất chân lên mỏm cụt cho , đó đeo chân giả lên, khóa van hút.
"Được ."