Trong đầu như thứ gì đó nổ tung.
Trong xoang mũi ngập tràn thở của , cô thở của bao vây, cử động cũng thể động đậy . Anh tiến sâu hơn, chỉ ngậm nhẹ một cái buông , nhưng cũng rời môi xa mà dừng cách môi cô một xăng-ti-mét. Đôi mắt đen của khóa lấy khuôn mặt cô, nhỏ với cô: "Thật sự ."
Tay ôm lưng cô buông lỏng, khuôn mặt dựa gần cũng chậm rãi rời xa.
"Có cần gì thì gọi điện thoại cho ."
Nhìn thấy cô sững sờ gật đầu một cái mới xoay rời .
Từ Hi Nhiễm vẫn ngơ ngác tại chỗ, cảm giác ôm vẫn còn lưng, thở thuộc về quanh quẩn bên chóp mũi, môi... Trên môi là một chút ẩm ướt mà lưu .
Khi A Văn đưa cô đến trường học, Từ Hi Nhiễm vẫn thoát khỏi nụ hôn đó. Hóa đây chính là cảm giác hôn. Khuôn mặt ngày càng gần của , thở nồng đậm của , đôi môi lạnh của , và cả cảm giác khi ngậm lấy môi cô. Từ Hi Nhiễm cảm giác trái tim bắt đầu tăng tốc.
Tại hôn cô, tại hôn tự nhiên thế, tại khi hôn xong thể tạm biệt cô một cách bình tĩnh như chứ. Mà cô thì , mới hôn một chút ngẩn ngơ đến tận bây giờ.
Loại kích thích khiến cả cô choáng váng, Từ Hi Nhiễm sắp quên mất đêm nay là đêm nào . Trong đầu nụ hôn chiếm đóng, đến tận khi cô cảm giác đẩy vai .
Từ Hi Nhiễm phục hồi tinh thần, mắt, Trình Vân Khải cong , mắt cô, nhíu mày : "Em ? Gọi em mấy tiếng mà em trả lời, hồn bay phách lạc, gặp quỷ ?"
Từ Hi Nhiễm liếc xung quanh, đây là cửa của một cửa hàng tiện lợi cách ký túc xá nữ xa, cô nhớ bảo A Văn đưa cô đến cổng trường để cô tự .
"Sao tới đây?"
"Đến thăm em chứ còn nữa?" " gì mà xem*?"
*nữ chính chơi chữ dùng với nghĩa là xem, .
"Nếu em, em sớm đụng cây , em ? Bị khác hút hồn ?" Trình Vân Khải cổ cô, hỏi: "Hôm nay trời nóng như còn đeo khăn quàng cổ gì?"
Anh kéo khăn quàng cổ của cô xuống. Vừa kéo xuống mới phát hiện bình thường, Trình Vân Khải híp mắt cổ cô, tới gần kỹ hơn. Trình Vân Khải bạn gái, cũng chuyện mà những yêu sẽ với bạn gái, cho nên thứ cổ cô hiểu.
"Cổ em ?"
Từ Hi Nhiễm lập tức đỏ mặt, vội kéo khăn che kín cổ, cô trừng mắt Trình Vân Khải : "Không hết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-65.html.]
Trình Vân Khải xiết chặt nắm tay, cắn răng hỏi: "Tưởng Dư Hoài ? Tên khốn gì em?"
Nghe hai chữ "tên khốn", Từ Hi Nhiễm thoải mái. Từ Hi Nhiễm với vẻ mặt vui: "Trình Vân Khải, thế hả? Tưởng Dư Hoài là chồng , tên khốn."
Trình Vân Khải nắm chặt hai tay, một bụng lửa giận lời dập tắt. Cũng đúng, là vợ chồng, gì mà thể chứ?
" còn chuyện, đây, sắp nghiệp , chuẩn cho , đừng chạy đến trường nữa."
Từ Hi Nhiễm rời khỏi, Trình Vân Khải vẫn bóng lưng cô đến tận khi cô xa. Anh khẩy một tiếng. Trình Vân Khải cũng kinh nghiệm, nếu thật sự là dấu vết do chuyện lưu thì ai để nó ở nơi dễ thấy như chứ. Anh cảm thấy Tưởng Dư Hoài cố ý, chắc là lấy việc tuyên bố với , Từ Hi Nhiễm là của . Tất nhiên trong đó cũng bao gồm cả , Trình Vân Khải.
Sao thể đàn ông đang suy nghĩ gì chứ? Tưởng Dư Hoài và Từ Hi Nhiễm thiết, chỉ cần đến tìm Từ Hi Nhiễm thì sẽ thấy. Anh tìm Từ Hi Nhiễm thì sẽ , nhưng đến tìm , thấy thì sẽ khó chịu.
"Mẹ nó, thằng ch.ó già!" Trình Vân Khải khẽ chửi một tiếng.
Lúc gần tối Từ Hi Nhiễm mới nhận điện thoại của Tưởng Dư Hoài. Nhìn thông báo cuộc gọi, còn giọng , Từ Hi Nhiễm tự giác bắt đầu căng thẳng, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Cô định cảm xúc một chút mới nhận điện thoại: "Alo, Dư Hoài?"
" tới nơi ."
"Tới thì , lặn lội đường xa, nghỉ ngơi sớm ." "Bên vẫn là ban ngày."
"Vậy điều chỉnh lệch múi giờ ."
Cô thấy một tiếng nhỏ truyền đến từ đầu điện thoại, tiếng phát từ chóp mũi. Cô nhớ hôm nay khi hôn cô cũng như . Từ Hi Nhiễm lập tức căng thẳng đến mức cảm giác hít thở thông.
"Bên em là buổi tối nhỉ? Nghỉ ngơi sớm ." Anh . "Ừ."
Sau khi hai tạm biệt thì tắt máy, ai đến nụ hôn hôm nay. Từ Hi Nhiễm vỗ vỗ mặt, tại tâm trạng đột nhiên trở nên . Cô ôm điện thoại lăn lộn giường, nhịn cúi đầu tiếng.
Sau khi tuyển dụng mùa thu bắt đầu, Từ Hi Nhiễm trở nên bận rộn. Bởi vì sắp đến cuối năm, Tưởng Dư Hoài cũng bề bộn nhiều việc, cơ hội để hai liên lạc nhiều, thế nhưng cô vẫn luôn nhớ tới nụ hôn và cảnh tượng ôm cô từ phía .