Trình Vân Khải với cô rằng Hải Nam, tìm Từ Hi Nhiễm. Anh cứ cảm giác Từ Hi Nhiễm ở Hải Nam sẽ gặp chuyện chẳng lành. hiểu , khi chuyện với Triệu Niệm Gia, cảm giác áy náy chột , giống như hành động của quang minh chính đại, như điều gì đó khuất tất.
“Hiện tại thực sự chút việc .”
Giọng Triệu Niệm Gia trở nên mất mát: “Rốt cuộc chuyện gì quan trọng đến mức thậm chí thể chuyện với em?”
Trình Vân Khải tựa đầu ghế tựa, thở dài đầu hàng, cuối cùng cũng mềm lòng, : “Được, sẽ chuyện với em một lát.”
Từ Hi Nhiễm chuyện điện thoại xong, Tưởng Dư Hoài uống hết nước, đặt cốc nước xuống, hỏi cô: “Anh gì với em?”
“Ngày mai là sinh nhật , bảo em chuẩn giúp .” “Vậy... em sẽ về?”
“Tất nhiên là em từ chối , bây giờ em ở Hải Nam xa như , giúp ?”
Tưởng Dư Hoài gật đầu : “Bây giờ cũng còn sớm nữa, đường xa vất vả, nghỉ ngơi sớm .”
Anh xong phòng, Từ Hi Nhiễm cánh cửa khép thở dài, cô vẫn còn ngại ngùng dám lời đề nghị ở chung phòng.
Sáng hôm , Từ Hi Nhiễm thức dậy thấy Tưởng Dư Hoài đang ghế sofa, Tưởng Dư Hoài khép tạp chí trong tay, với cô: “Hôm nay nghỉ ngơi, chúng ăn , ăn xong sẽ đưa em dạo, một bãi biển gần đây .”
“Được.”
Bãi biển quá xa khách sạn, hai thể bộ tới đó, qua một khu vườn trồng đinh hương và đu đủ là tới bờ biển. Hôm nay nắng gắt nhưng Từ Hi Nhiễm sợ tia tử ngoại nên đội mũ chống nắng.
Bãi biển quả thật , mặt cát sạch sẽ tinh tươm, lúc vẫn còn sớm nhưng lượng khách du lịch đông. Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài sánh bước bờ biển, trò chuyện.
Tưởng Dư Hoài đang kể cho cô về nguồn gốc của bãi biển . Bãi biển là khu vực biển riêng của khách sạn, chủ khách sạn là quen của Tưởng Dư Hoài. Hồi trẻ ông từng yêu một cô gái nhưng vì nhiều lý do khác nên cuối cùng thể ở bên , vì cô gái đó thích bãi biển nên ông mua một bãi biển và xây một khách sạn ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-80.html.]
Hôm nay Tưởng Dư Hoài mặc đồ trẻ trung, một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần tây màu xám. Từ Hi Nhiễm thấy hôm nay sức hút đặc biệt, còn vẻ nghiêm túc thường ngày, trang phục giản dị khiến cho dường như tươi tỉnh hơn hẳn, hai chiếc cúc cổ áo sơ mi trắng mở , ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc và chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo ở cổ tay.
Lúc đang bãi biển , lắng kể chuyện lãng mạn, Từ Hi Nhiễm cảm giác giống như đang hẹn hò với . Từ Hi Nhiễm cân nhắc xem nên nắm tay , những đang hẹn hò cũng nên gần gũi một chút thì , hơn nữa cô vẫn luôn tự động viên chủ động hơn với .
mặc dù hôm nay ăn mặc giản dị như , vẫn toát một khí chất khiến e dè, dám coi thường, vô thức né tránh một chút, luôn cảm thấy gần chính là một sự xúc phạm đối với .
Từ Hi Nhiễm lấy hết can đảm cả buổi cũng nắm tay , vì cô để ý, nên cô thấy bé chạy tới, theo bản năng Tưởng Dư Hoài nắm bả vai cô kéo cô về phía , lúc mới tránh bé va .
“Không chứ?” Giọng trầm ấm của vang lên bên tai.
Từ Hi Nhiễm ngửi mùi hương quanh quẩn ở chóp mũi, tim bắt đầu đập nhanh, cô : “Không ạ.”
Tưởng Dư Hoài buông cô , khi đoạn xen ngang kéo lòng, dường như Từ Hi Nhiễm cũng trở nên gan hơn, cô liếc bàn tay đặt ở bên hông, chuẩn đủ tâm lý, dò xét nắm lấy, dám nắm trọn cả bàn tay , chỉ nắm lấy ba ngón tay dài nhất của .
Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp khiến Tưởng Dư Hoài ngây một chút, lúc đầu còn tưởng ảo giác, cúi đầu , đúng là cô nắm tay .
Nếu nhớ nhầm thì đây chắc là thứ hai cô chủ động gần gũi , đầu tiên là ở sân bay, lúc chuẩn thì cô đột nhiên chạy tới ôm một cái.
Lần thứ hai là hiện tại, gì khác, tay cô thực sự mềm.
Trái tim Từ Hi Nhiễm đập thình thịch, cô luôn sợ bộc lộ bản . Thời học, điều cô sợ nhất là lên bục tự giới thiệu, cho dù gì cũng thụ động, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, ngay cả khi cô từng thích Trình Vân Khải, cô cũng sợ , tại sợ ư, vì sợ từ chối.
Vì , khi nắm tay của Tưởng Dư Hoài, cô cũng sợ từ chối, càng sợ thì càng căng thẳng, cô thậm chí còn dám biểu cảm của , nhưng điều khiến cô sợ hãi vẫn xảy , rút tay , mà là nắm trọn cả bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay rộng và ấm, bao chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cũng hỏi nhiều, cũng ngừng kể cho cô câu chuyện về bãi biển, thế là hai tự nhiên nắm tay bước , như những cặp đôi dắt tay dạo bước bãi biển.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay như thể truyền qua đầu ngón tay đến khắp cơ thể cô. Cô chỉ cảm thấy như bao bọc bởi một luồng ấm, cả như đang trướng , thật cô cũng chẳng rõ gì, sự chú ý đều tập trung bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.