Chương 7
 
 ngẩng đầu  Tiểu Kha, cô bé đang mơ mộng  bong bóng hồng, miệng nở nụ  mãn nguyện   nên diễn tả  .
 
Việc giấu  chuyện cưới sinh là do hai bên  bàn bạc với , giờ Hạ Tự Quy  loạn một trận như thế , thì ai mà chẳng đoán  giữa hai chúng   gì mờ ám chứ!
 
Thiệt tình,  còn  động  bụng sáu múi của    nào mà!
 
…
 
Xe công ty đỗ  cửa một khách sạn nhỏ ở thị trấn huyện.
 
 tạm biệt Tiểu Kha, bước  sảnh, bấm thang máy.
 
Địa điểm   sâu trong núi, tìm  chỗ ở thế   là  , đạo diễn còn thuê hẳn ba tầng  đại bản doanh cho đoàn  phim.
 
Hành lang tầng thượng lúc  yên ắng, tiếng bước chân  nuốt  tấm thảm nhung.
 
 cúi xuống lục tìm thẻ phòng.
 
Cánh cửa gỗ   từ lúc nào  khe hở mở .
 
Chưa kịp phản ứng, thế giới liền  cuồng,  một đôi tay thô bạo kéo   trong phòng.
 
Bên trong tối om,   rõ gì.
 
Mũi  ngửi   rượu nhẹ và mùi nước hoa quần áo thơm tho, ấm áp, sạch sẽ.
 
Cơ thể  cứng đờ, nhưng mùi quen thuộc  khiến  bớt căng thẳng.
 
Người đàn ông đối diện chôn cả mặt  hõm cổ .
 
Mới  từ ngoài bước , da  còn lạnh, liền  luồng  ấm áp nồng nặc phủ lên lông tóc  vì thế cũng rung lên theo phản xạ.
 
Anh  kêu nhỏ, như trẻ con nũng nịu:
 
“Em cuối cùng cũng về ~”
 
…
 
Hạ Tự Quy!
 
Đồ quỷ   đang bày trò gì nữa !!
 
Ai giải thích giúp  tại  một kẻ say rượu  xuất hiện trong phòng   !
 
Bảo vệ lỏng lẻo đến thế ?!
 
Hạ Tự Quy nặng quá,   đẩy   cố gọi lý trí  tỉnh .
 
“Đừng say rượu mà  loạn nữa.”
 
Hạ Tự Quy hít hít mũi, càu nhàu: “Đừng đẩy  .”
 
Rốt cuộc là  đây hả trời!!!
 
Tiếng điện thoại rung trong ba lô,  khó nhọc túa  một tay, như vuốt ve chó con, vớ lấy đầu   vò vò cho tỉnh.
 
“Ê ngoan ngoan, em  điện cái .”
 
Hạ Tự Quy từ tốn  dậy,  chằm chằm  .
 
Nhìn kiểu như đang dò xem   lừa  .
 
Hừ, ấu trĩ.
 
 rút điện thoại  thấy  gọi là Lục Trì Bạch.
 
Ok, nhân vật thứ hai trong drama  xuất hiện.
 
Trong bóng tối mờ, ánh màn hình chói lên,   nhức mắt.
 
 vô thức nheo mắt,  ngờ điện thoại trong tay bỗng mất tiêu.
 
Hạ Tự Quy  nắm chặt điện thoại của , chân mày hạ xuống nghiêm nghị.
 
“Anh đang  gì ? Trả điện thoại cho em… ”
 
Chưa kịp  xong thì   thét lên vì đôi chân chợt mất điểm tựa, để giữ  thăng bằng  chỉ còn cách bám chặt   Hạ Tự Quy.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-gia-tinh-cam-that/chuong-7.html.]
Dù  tỉnh táo mấy nhưng  vẫn   vững.
 
 vùng vẫy vô hiệu, chỉ còn  bất lực thở dài.
 
“Muốn quăng em xuống cửa sổ ? Giết hôn thê thì  nên .”
 
Không  chữ nào chọc tới , Hạ Tự Quy thẳng tay quẳng  lên giường.
 
Anh co gối, cúi  áp lên .
 
Cửa sổ bên giường sát ngay đèn đường,  mượn ánh sáng mật ong  mới  rõ cái hàm đang căng cứng của .
 
Hạ Tự Quy dứt khoát giữ chặt cánh tay  đang vung lung tung, tay  vuốt mở loa ngoài  ném điện thoại  sát tai .
 
 trong tư thế quái dị,   ép  chuyện với Lục Trì Bạch.
 
“Chị Vu Vu, xin ,   ngờ việc tới thăm đoàn  gây rắc rối lớn như , chị  giận  chứ?”
 
Hạ Tự Quy miệng lướt qua cổ , gần kề mà lửng lơ,  thở quẹt nhẹ theo mạch.
 
 nghiến răng kìm cơn ngứa.
 
“Không , chỉ là mấy netizen thêu dệt thôi, giờ cũng tạm  .”
 
Lục Trì Bạch khẩy , “Vậy thì… chuyện    đề nghị, chị Vu Vu  thể cân nhắc  …”
 
Hạ Tự Quy  áp sát, hàm nanh khẽ cắn mạnh  vành tai .
 
Một luồng ngứa ngáy chạy dọc từ xương cụt lên đến đỉnh đầu, m.á.u loạn nhịp nóng rẫy “Hít!”
 
“Chị Vu Vu,  ?”
 
 nín thở, điều chỉnh  thở cho bình tĩnh.
 
“Không , chỉ  con ch.ó hoang ngoài đường hù dọa thôi.”
 
“   ngủ, mai còn bàn kịch bản.”
 
Lục Trì Bạch  chút nghi ngờ, dặn vài câu  đầu dây vang lên tiếng tút tút.
 
Bỏ qua  thứ khác,  vùng vẫy dùng cả tay lẫn chân tìm cách thoát khỏi Hạ Tự Quy.
 
“Hạ Tự Quy,   điên !”
 
Anh nửa  chống dậy, mắt đỏ ngầu.
 
   đáy mắt đang cuộn những xúc cảm  mà  thể tin nổi, trơ  khi thấy cả nhịp thở của  run rẩy.
 
“Lâm Vu,  chịu hết nổi !”
 
“Chịu hết nổi việc giả vờ rộng lượng, miệng  ‘ can thiệp’, lòng thì  xích chính  , trao chìa khóa cho em giữ.”
 
“Chịu hết nổi việc tự  chịu đựng,   khác điên cuồng bày tỏ với em mà bản    quyền hỏi một câu.”
 
“Chịu hết nổi việc lúc nào cũng nhỏ nhẹ, kể cả khi   với em cũng  bới  đống lý do vụng về, sợ đến mức  bạn cũng  thể .”
 
Giọng Hạ Tự Quy nghẹn xuống như thì thầm.
 
“Anh xin em,  cầu xin em hãy   .”
 
“Nếu tình yêu của em  thể chia cho nhiều ,   chỉ riêng    ?”
 
Những giọt nước mắt ứ đầy rơi lên má , chảy dọc hàm xuống xương quai xanh từ nóng ran đến lạnh buốt.
 
Hạ Tự Quy cố chấp  thẳng  , cố tìm một câu trả lời.
 
 bắt đầu  phân biệt nổi mùi hương   .
 
Vốn luôn sạch sẽ, trầm , lạnh lùng  mà bây giờ  hòa cùng thứ nam tính bập bùng khó nắm.
 
Một cảm giác lạ lùng lan tỏa im lặng, tim  loạn nhịp mất .
 
Cả thế giới như chậm ,  cố gắng nhớ  vì  mà nỗi đau của Hạ Tự Quy   thể chạm thẳng  thần kinh của , tựa như từng sợi tơ mảnh đang cứa  da thịt.
 
Có thể vì sự minh bạch liều lĩnh   .
 
Có thể vì những viên thuốc  mang theo  cho .
 
Có thể vì cái hợp đồng tiền hôn nhân kỳ quái .