Cả   lạnh toát, còn hơn cả khi  mưa dội thẳng xuống đầu.
 
Bỗng thấy thật nực .
 
Nào là “tài xế riêng”, nào là “nữ hoàng  ghế phụ”, “24/7 đưa đón”…  là lừa gạt!
 
Trong đầu  thoáng vụt qua một chi tiết:
 
Chiếc xe mà   nâng niu như bảo bối , hai năm nay hình như   từng  chạm tay lái lấy một .
 
Khi bàn chuyện cưới hỏi,    sính lễ  vét sạch  bộ tiền dành dụm của cha , nhiều nhất chỉ đưa  68.000 tệ.
 
Nhà   cũng  đòi hỏi gì của hồi môn, bảo cứ theo tục lệ địa phương.
 
Bố    ý kiến. Họ vốn quý Thẩm Duệ – một  trai từ tỉnh lẻ, tự lập, cố gắng bám trụ ở thành phố lớn.
 
Hơn nữa,  là con một, ngoài việc trả   bộ tiền sính lễ, bố   chuẩn  sẵn cho  một chiếc xe và một căn hộ  trả đủ tiền để  của hồi môn.
 
Ban đầu,  định chỉ mua chiếc xe bình dân để  .
 
Chúng  chỉ là dân  công ăn lương,  cần phung phí. Tiết kiệm còn lo cho tương lai.
 
 Thẩm Duệ  đặc biệt coi trọng chuyện xe cộ.
 
Vừa định hôn sự xong,   lập tức bán chiếc xe máy điện.
 
Ngày nào cũng than vãn   bất tiện, hối thúc  mau mua xe.
 
Thời gian đó,   phát cuồng với xe sang: liên tục giới thiệu xe nhập cho , rảnh là cày diễn đàn ô tô  gửi link, cuối tuần  kéo  đến các showroom xe sang.
 
Khi   thẳng chỉ  200.000 tệ để mua xe,   tỏ   thất vọng.
 
Thế nhưng   vẫn  bỏ cuộc, liên tục tẩy não : nào là bạn kết hôn  vợ tặng xe tiền tỷ, nào là đồng nghiệp lái xe sang thì ngay cả bảo vệ cũng  khác …
 
Cứ than thở “xe là vợ hai của đàn ông”, là thể diện, là tiền đồ.
 
Thậm chí ngầm chê nếu cưới vợ mà chỉ lái xe tầm thường thì mất mặt, sếp chẳng coi trọng, cơ hội thăng tiến cũng khó.
 
 thấy quan điểm  thật vô lý.
 
Một chiếc xe thôi mà,  gán ghép đủ thứ ý nghĩa.
 
Thế nhưng bố     lọt tai.
 
Họ vốn cho rằng con gái cưới mà chỉ mang theo xe bình thường thì ấm ức. Thế là nâng hẳn ngân sách,  theo đề nghị của Thẩm Duệ, mua thẳng một chiếc BMW nhập khẩu hơn 500.000 tệ.
 
Lúc  Thẩm Duệ mới hài lòng.
 
Ngày lấy xe,   xúc động đến suýt , nên  cũng nuốt giận   gì nữa.
 
Nếu   tên   giấy tờ,  thật sự nghĩ chiếc xe  bố   mua cho  .
 
Trên đường lái xe về nhà mới,   còn  bộ đùa:
 
“Sính lễ là nhà trai đưa cho nhà gái, của hồi môn thì đương nhiên là nhà gái tặng  nhà trai. Vậy chiếc xe , chủ nhân là  .”
 
Thấy  nổi giận,    xuống nước dỗ:
 
“Phụ nữ lái xe  va quệt, sửa chữa tốn lắm. Có tài xế riêng phục vụ 24/7 chẳng   ?”
 
 là  vốn ngại lái xe: chỗ đỗ ít, phí  đắt.
 
Công ty cách ga tàu điện ngầm năm phút  bộ, nên  cũng  chấp nhặt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-hai-nam-chong-khong-cho-toi-cham-vao-chiec-xe-hoi-mon/2.html.]
Mới cưới,   còn  chăm chỉ: ngày nào cũng đưa đón , đồng nghiệp đều ghen tị, khen  lấy  chồng , mưa gió cũng đưa vợ .
 
Lúc đó  thấy ngọt ngào,  để ý chuyện xe là của ai.
 
Sau ,   lấy lý do bận, thường chỉ chở   ga tàu  tự lái .
 
Giờ giấc tan ca cũng chẳng trùng, dần dần  đến đón  nữa.
 
Mỗi    tự lái  ,   hoặc là bảo sẽ đưa , hoặc  xe hỏng, hoặc chê  lái kém nguy hiểm, bắt   tàu điện ngầm hoặc nhờ  khác chở.
 
Mẹ chồng cũng hùa theo: “Con gái trẻ mà lái xe sang, để   dị nghị.”
 
Tóm , luôn  cớ để  cho  lái.
 
Lâu dần, xe coi như thành của riêng  .
 
Anh  còn : “Thật ghen tị với em, còn trẻ mà   tài xế riêng, cứ an tâm  nữ hoàng  ghế phụ.”
 
Trước ,  thấy chẳng đáng để để tâm.
 
Dù  xe cũng là tài sản chung, nhà  với  cần gì so đo.
 
 giờ thì khác.
 
Danh nghĩa  là chủ xe, nhưng thực tế   hề  quyền sử dụng.
 
Chuyện  bình thường ?
 
Có  nhà khác cũng thế, xe hồi môn  do chồng lái?
 
 ngây   mưa như trút ngoài cửa kính, lòng đầy suy nghĩ.
 
Điện thoại bỗng reo.
 
Trong lòng  dấy lên chút hy vọng…
 
Phải chăng Thẩm Duệ chỉ đùa, thật   đến đón  ?
 
  màn hình,  tỉnh táo  ngay.
 
 là  ngốc thật,   lầm  .
 
Bạn  vội vã trong điện thoại:
“Bảo bối, nhắn mãi  trả lời,  lo quá. Thẩm Duệ đón   chứ? Về đến nhà nhớ báo nhé.”
 
 cố nuốt nghẹn, miễn cưỡng  che giấu nỗi buồn:
“Không , yên tâm,  ngủ gật  xe nên  xem điện thoại. Cậu ngủ sớm .”
 
Tim   lạnh thêm một tầng.
 
Bạn bè còn  lo cho ,  mà chồng –  đầu ấp tay gối –   thèm quan tâm, còn thẳng thừng tắt máy để trốn tránh.
 
Khoảnh khắc đó, trong đầu  bật  một câu:
 
Người  xuất hiện khi  cần nhất, thì   cũng chẳng cần xuất hiện nữa.
 
 bỗng tỉnh ngộ: tay lái trong tay ai, thật sự  quan trọng.
 
Nghĩ thông suốt điều đó,  như bừng sáng, quyết  thỏa hiệp nữa.
 
Hơn một tiếng , cuối cùng  cũng bắt  taxi.
 
Khi tài xế hỏi địa chỉ, theo thói quen  định  địa chỉ nhà,  đổi ý, bảo đến khách sạn gần nhất.