Nửa đêm,  mới nhận phòng, gọi đồ ăn  tắm rửa, mới thấy nhẹ nhõm.
 
Trong suốt thời gian , điện thoại im lìm.
 
Đến tận một giờ sáng, nó mới đổ chuông liên tục.
 
 cố tình  bắt máy.
 
Đợi hơn hai mươi phút,  mới chậm rãi nhấc máy.
 
Giọng oán trách của Thẩm Duệ lập tức vang lên:
 
“Vợ ơi,  lâu thế mới ? Em  taxi cũng mấy tiếng , chắc về đến nhà  chứ? Mau về , chăn  ủ ấm cho em  .”
 
 im lặng.
 
Anh  thở dài:
 
“Anh  em giận . Vừa nãy điện thoại hết pin,  mải chơi game,  để ý. Giờ mới cắm sạc.
 
“Em  giận thật đấy chứ? Chỉ là    đón thôi mà, taxi với  lái xe đón chẳng  cũng như  ?”
 
 vẫn im lặng, chỉ khẽ  lạnh.
 
Anh  cuối cùng cũng    , giọng mất kiên nhẫn:
“Lạc Nguyệt, em  ý gì đây?”
 
 đáp:
“Chẳng  ý gì, chỉ thấy chẳng còn ý nghĩa gì.
 
À,  chính thức thông báo: từ mai  sẽ tự lái chiếc xe hồi môn của . Anh   thì tự lo phương tiện.”
 
Thẩm Duệ hoảng hốt, giọng vỡ :
“Cái gì? Không !
 
“Nhà   đưa sính lễ, thì xe hồi môn chính là của .
 
“Em  hỏi xem,  nhà nào mà xe hồi môn  do chồng dùng? Anh   cấm em  xe, ngày nào  chẳng  tài xế cho em.
 
“Kết hôn ,  lấy sính lễ  lấy nhà, xe hồi môn cũng giữ, thế thì lợi hết về em, Lạc Nguyệt ?”
 
…
 
Ban đầu  tức giận, giờ  thấy buồn .
 
Thật nực  đến mức hoang đường.
 
  thẳng  linh hồn   mà hỏi:
 
“Thẩm Duệ,  cưới  là vì chiếc xe,  vì ?”
 
“Đương nhiên là vì em ,  em nghĩ linh tinh thế?”
 
Anh  đáp ngay, nhưng càng khiến  hoài nghi.
 
Bởi vì tất cả hành vi của   đều trái ngược lời .
 
“ thấy,  quan tâm đến cái xe  còn hơn .”
 
Nghe , Thẩm Duệ bật , dịu giọng:
“Trời ạ, em còn ghen với xe ? Đây chẳng  xe hồi môn của em ,  quý nó cũng vì nó là của vợ  chứ bộ.”
 
 cũng :
“Được,  thừa nhận là xe hồi môn của , thì từ mai  sẽ tự lái.”
 
Dù   viện cớ là thương xe,  chỉ vì lười    đón , đều là điều   thể chấp nhận.
 
 sẽ  nhường nữa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-hai-nam-chong-khong-cho-toi-cham-vao-chiec-xe-hoi-mon/3.html.]
Sẽ  vì tiện lợi của  khác mà hy sinh tự do của .
 
Thẩm Duệ  trả lời trực tiếp, chỉ lảng sang chuyện khác:
“Giữa đêm , bàn cái   gì. Ngủ , mai  tiếp. Em mau về nhà , khuya thế  an .”
 
  lạnh:
“Nói chuyện an  lúc  ? Vừa   tắt máy, bỏ mặc ,  thấy nguy hiểm chắc?”
 
Nói xong,  tắt máy, bật chế độ máy bay, mặc kệ  .
 
Tưởng sẽ mất ngủ, nào ngờ quá mệt nên  nhanh chóng chìm  giấc ngủ.
 
Sáng hôm , tự nhiên tỉnh dậy  gần trưa.
 
Trả phòng xong,  bật điện thoại, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ dồn dập.
 
Tin nhắn từ Thẩm Duệ lúc thì nổi giận, lúc  xin ,   giận dữ. Không cần , chỉ  chữ cũng thấy rõ sự bực bội.
 
  trả lời, chỉ gọi taxi về nhà.
 
Có chuyện quan trọng cần giải quyết ngay.
 
Đến cửa,  đang định mở khóa vân tay thì  tiếng ồn ào bên trong:
 
“Loạn thật ! Vợ bỏ nhà , mất liên lạc cả đêm, mày  cắm sừng sáng loáng  đầu mà còn  yên  ?
 
“Đợi nó về, tuyệt đối  thể bỏ qua! Nó  mất mặt cả nhà họ Thẩm!
 
“Sớm   , loại con dâu như nó mà ở quê tao, thì  chồng dạy cho một trận nhừ đòn mới ngoan ngoãn!”
 
Tiếng  chồng, Vương Quế Phân, the thé vang lên,  im lặng một lúc.
 
“Mẹ, con sẽ suy nghĩ kỹ,   nhất định cho cô  một bài học.”
 
Thẩm Duệ  dứt lời,  liền đẩy cửa bước .
 
“Cho ai bài học cơ?”
 
 hỏi bình thản.
 
Mẹ chồng gượng gạo ,  sức nháy mắt  hiệu.
 
 mặc kệ bà  hiệu thế nào, sắc mặt Thẩm Duệ cũng chẳng khá hơn.
 
Thấy  về,   liền nghiêm giọng trách móc:
“Lạc Nguyệt, em giỏi , dám mất liên lạc cả đêm  về?
 
“Đi hỏi xem  nhà nào vợ  bỏ  cả đêm ?
 
“Hôm nay em  giải thích rõ với  con , còn   giấy xin , đăng lên nhóm gia tộc công khai!”
 
 đảo mắt:
“Anh tỉnh  , tưởng  là trưởng tộc chắc?
 
“Có gì  để giải thích, đêm qua mưa to  bắt  taxi, chẳng ai tới đón, chẳng lẽ   ngủ ngoài đường?
 
“Sao, giờ  mới phát hiện    xe thì  chẳng về nổi nhà  ?”
 
Nghe , Thẩm Duệ thoáng bối rối, cứng họng.
 
Mẹ chồng vội xoa dịu:
“Ôi dào, hiểu lầm thôi con ạ. Tối qua thằng Duệ nó mệt, ngủ sớm, điện thoại  hết pin,  cố ý . Con bắt taxi chẳng  cũng về  ?
 
“Mà con cũng quá đáng, giận dỗi gì mà  ngủ khách sạn,  nguy hiểm  mang tiếng …”
 
Được  tiếp sức, Thẩm Duệ  hùng hổ:
“Cho là em  về  , thì  gọi  bao nhiêu , nhắn  bao nhiêu tin,  em cố tình  trả lời? Để  già lo lắng  ?
 
“Lạc Nguyệt, cưới hai năm , em  còn là cô gái nhỏ. Cái tính công chúa của đám con một thành phố, bao giờ mới sửa?”