nhắm mắt,  hai  con hát đôi ngay  mặt.
 
Đợi họ  xong,  bật .
 
Không  dài dòng,  mở mắt,  thẳng Thẩm Duệ, dứt khoát từng chữ:
 
“,  cố tình  trả lời. Vì    tiếp tục nữa.
 
Ly hôn .”
 
Nói xong, cả phòng im phăng phắc.
 
Vừa đến cổng nhà,  đang chuẩn  mở khóa vân tay thì  thấy bên trong vang lên tiếng ồn ào.
 
“Loạn thật ! Đêm  về nhà còn mất liên lạc, con ơi, cái mũ xanh  đầu con sáng rực  mà con vẫn còn bình tĩnh  ?
 
“Đợi con dâu  về, tuyệt đối  thể để yên như ! Nó rõ ràng là   mất mặt nhà họ Thẩm …
 
“Sớm   với con , loại đàn bà như nó, ở làng Thẩm gia chúng    chồng dạy dỗ một trận mới  điều.”
 
Giọng the thé của  chồng cứ thế mà xả ,  trong phòng im lặng thật lâu.
 
“Con  , . Con sẽ suy nghĩ kỹ,   nhất định cho cô  một bài học.”
 
Thẩm Duệ  dứt lời,  đẩy cửa bước .
 
“Cho ai một bài học?”
 
 bình tĩnh hỏi.
 
Mẹ chồng  gượng, liên tục  hiệu cho Thẩm Duệ.  mặc kệ bà   hiệu thế nào, sắc mặt Thẩm Duệ vẫn  khó coi.
 
Anh mở miệng liền là chất vấn, giọng điệu như đang dạy dỗ:
 
“Lạc Nguyệt, cô giỏi thật đấy, giờ tức giận là  thể mất liên lạc,  về nhà  ?
 
“Cô  hỏi thử xem,  nhà nào mà vợ bỏ nhà qua đêm ?
 
“Hôm nay cô  cho  và   một lời giải thích,  giấy xin ,  còn  đăng công khai trong nhóm gia đình nữa.”
 
 đảo mắt:
 
“Anh tỉnh mộng  đấy? Tự coi  là trưởng tộc nhà họ Thẩm chắc?
 
“ chẳng  gì để giải thích cả. Đêm qua mưa lớn như thế,  bắt  xe, cũng chẳng ai đến đón,  chẳng lẽ  ngủ ngoài đường thì  ?
 
“Sao hả, giờ  mới phát hiện     xe thì chẳng thể về nhà ?”
 
Nghe đến chuyện , Thẩm Duệ thoáng lúng túng, nghẹn lời.
 
Mẹ chồng Vương Quế Phân thấy , vội vàng hòa giải:
 
“Ôi dào, Tiểu Nguyệt,  hiểu lầm thôi. Tiểu Duệ tối qua mệt mỏi, ngủ sớm, điện thoại  hết pin, nên  cố ý   đón con. Con bắt taxi về cũng như  mà.
 
“Không   trách, nhưng con gái, giận thì giận, cũng  đến mức bỏ nhà ngoài đường chứ? Nguy hiểm  , truyền  ngoài  khó coi lắm…”
 
Thẩm Duệ   hùa theo,   tiếp sức, tiếp tục trút giận lên :
 
“Được, coi như cô về  .   gọi nhiều như thế, nhắn tin nhiều như thế,  cô cố tình  trả lời? Cô    lo lắng ?
 
“Lạc Nguyệt, chúng  kết hôn hai năm , cô  còn là cô gái nhỏ nữa. Cái tính tiểu thư con một ở thành phố của cô, bao giờ mới chịu sửa?”
 
 nhắm mắt,  hai  con họ phối hợp diễn.
 
Đến khi họ  xong,  khẽ , mở mắt  thẳng Thẩm Duệ, từng chữ rõ ràng:
 
“,  cố tình  trả lời. Bởi vì    sống thế  nữa.
 
“Ly hôn .”
 
Nói xong,  khoanh tay  xuống ghế giữa phòng khách, lạnh lùng  sắc mặt hai  con họ lập tức từ đỏ chuyển trắng.
 
Thẩm Duệ sững sờ, quên cả tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-hai-nam-chong-khong-cho-toi-cham-vao-chiec-xe-hoi-mon/4.html.]
 
Anh im lặng hồi lâu mới khó hiểu hỏi :
 
“Đang yên đang lành,   ly hôn?
 
“Chỉ vì tối qua mưa to   đến đón cô thôi ?”
 
 gật đầu,  do dự:
 
“Ừ.”
 
Thẩm Duệ lập tức gầm lên:
 
“Không  chứ! Đêm hôm mưa to,  cô cứ bắt    ngoài?
 
“  rửa xe,  một chuyến   phí tiền rửa xe ? Cô tưởng tiền  nhặt  ngoài đường chắc? Vì chuyện cỏn con  mà đòi ly hôn?”
 
 nhếch môi:
 
“Trong mắt ,   đáng để  lái xe  đón, xe  rửa xong thì càng  thể lấm bẩn vì . Vậy thì  sống với xe , còn  thì sống  nổi nữa.”
 
Thấy   giống đùa,  chồng hốt hoảng véo tay :
 
“Tiểu Duệ,    , mau xin  Tiểu Nguyệt .”
 
Anh  đổi giọng, cố gắng dịu , tiến đến định ôm , dỗ ngọt như  :
 
“Vợ ,    lời giận dữ thế. Ngày tháng đang  , đừng nhắc đến ly hôn nữa.
 
“Được , coi như hôm qua  lười,  sai . Anh xin , thật sự xin  vì    đón em.”
 
   nửa  nửa :
 
“Ồ,  là   sai ?”
 
“, đúng, chồng  sai . Cho chồng thêm cơ hội nhé.
 
“Quên mất hồi  kết hôn   hứa với , ai cũng    từ ly hôn.
 
“Lần   bỏ qua,    tái phạm nữa.”
 
 im lặng, lùi  vài bước,  đưa  điều kiện:
 
“Không ly hôn cũng . Vậy hãy trả chìa khóa xe cho .
 
“Từ nay  sẽ tự lái xe.”
 
 chỗ chí mạng.
 
Sắc mặt Thẩm Duệ lập tức tối sầm.
 
 
 giơ tay   mặt, ý bảo  đưa chìa khóa.
 
Anh do dự, lắp bắp:
 
“Vợ , lái xe là việc vất vả, để chồng  là . Em là phụ nữ, lái xe  kém, nhỡ xảy  chuyện  xót lắm…”
 
 lạnh lùng, kiên quyết:
 
“Đừng  nhảm. Không đưa thì ly hôn. Nhắc nhở luôn: ly hôn , xe vẫn là của .”
 
Thẩm Duệ giả vờ  xòa:
 
“Vợ ,  tự dưng em   lái xe, hai năm nay vẫn   mà?”
 
“   đêm mưa vẫn  chờ  đến đón. Lý do  đủ ?”
 
“Vậy    bằng gì?”
 
 hỏi ngược:
 
“Suốt hai năm qua    thế nào,   thế nào, thì giờ cũng thế thôi.  còn  thể đưa  đến ga tàu điện ngầm.”