Anh còn định , nhưng ánh mắt đảo một vòng,  thở dài:
 
“Được , cho em. Dù  cũng là một nhà, ai lái chẳng .”
 
Miệng thì  thế, nhưng động tác lôi chìa khóa  đầy miễn cưỡng.
 
 cất chìa khóa,  chìa tay:
 
“Còn một cái nữa.”
 
Ngày nhận xe,   giữ cả hai chìa,  để phòng khi mất.
 
Anh ngẩn ,  giả lả:
 
“Một cái là đủ, nhỡ mất còn  cái dự phòng để chồng giữ.”
 
 im lặng, chỉ   chằm chằm.
 
Mẹ chồng cuống lên, ánh mắt đảo quanh căn nhà,  nỡ rời.
 
 lạnh  trong lòng.
 
Ừ, căn hộ bốn phòng mới toanh , ở trung tâm khu phát triển, gần bệnh viện trường học, vốn là nhà hồi môn của . Nếu ly hôn, họ sẽ chẳng  ở chỗ  thế  nữa.
 
Cuối cùng, Thẩm Duệ chịu  nổi áp lực, đành nghiến răng trả nốt chìa khóa.
 
Dù  khó chịu,  vẫn cố nặn nụ :
 
“Vợ ,  nghiêm trọng như em . Em  lái xe thì bảo một tiếng là , cần gì căng thẳng thế.”
 
  trả lời.
 
Nếu “bảo một tiếng” mà  tác dụng, thì  chẳng  chuyện đêm qua.
 
Từ lúc xe    mặc định chiếm dụng, bao bất tiện  đều tự xoay sở.
 
Đi tàu điện ngầm, đổi xe buýt, bắt taxi, thậm chí nhờ  nhờ – tất cả đều là lựa chọn  thế.
 
   cần  chịu những bất tiện đó.
 
Bố  tặng  xe là để che mưa chắn gió cho , chứ   để   dùng.
 
Đêm mưa tầm tã khi tan ca, lúc nửa đêm đường vắng,  khi     đó ngay lập tức – lẽ      thể tự  nhấn ga mà .
 
  cần  chịu đựng, cũng  cần chờ ai đến cứu trợ.
 
Bề ngoài Thẩm Duệ giả vờ  , nhưng từ khi mất chìa khóa xe, cả cuối tuần  như mất hồn.
 
Anh  xe là “ tình nhỏ của đàn ông”, bây giờ   chẳng khác gì thất tình.
 
 giả vờ  để ý,  xem   thể diễn đến bao giờ.
 
Sáng thứ Hai, chúng  cùng  khỏi nhà như thường lệ.
 
Đến gara,  theo thói quen  về phía ghế lái.
 
Cửa  mở ,  mới sực nhớ chìa khóa  còn.
 
Anh  gượng:
 
“Vợ , quên mất chìa khóa ở chỗ em, mở khóa giúp  .”
 
 tiến đến, đẩy  sang bên, chỉ  ghế phụ:
 
“Anh  nhầm , chỗ  bên .”
 
Anh  giận, còn  kéo tay :
 
“Vợ , để  lái , em lái  giỏi, nhỡ thì…”
 
 hất mạnh,  xuống ghế lái:
 
“Không ,  đây  chở , giờ  chở , coi như phục vụ .
 
“Yên tâm,  lái xe bố  nhiều , kỹ thuật  tệ. Dù xe   ,  cũng bồi thường nổi.”
 
Anh còn định  thêm, nhưng  đóng cửa, nổ máy. Anh đành uể oải  ghế phụ.
 
Nửa đường,   từ bỏ:
 
“Vợ , em đưa  xong  lái về công ty em thì muộn lắm. Hay là đến công ty em,  lái tiếp đến công ty , chiều đón em?”
 
  đáp, dừng xe ngay cửa ga tàu điện ngầm, mỉm :
 
“Đến ,  tàu cẩn thận, đừng để  chen lấn.”
 
Câu  vẫn  dặn , giờ trả  cho .
 
Thẩm Duệ ngây , mắt  tin nổi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-hai-nam-chong-khong-cho-toi-cham-vao-chiec-xe-hoi-mon/5.html.]
Anh định mở miệng,   đẩy vai :
 
“Xuống , kẻo  chụp phạt đấy.”
 
Anh còn  kịp nổi giận thì   đạp ga rời .
 
Ừ,   chen tàu   quả thật thoải mái. Khó trách  giữ xe chặt thế.
 
Cả ngày hôm đó tâm trạng   .
 
 tan ca về bãi xe,  liền thấy Thẩm Duệ  chờ bên cạnh xe.
 
Thấy ,  vội vàng bước :
 
“Vợ ,   yên tâm, nên đến đón em.”
 
  ngờ vì lái xe mà  chịu khó vòng đến công ty .
 
“Anh tan  sớm, chạy đến công ty , cũng  thấy phiền ?
 
“Thôi , về nhà .”
 
 mở khóa,  ghế lái như thường, chẳng cho  cơ hội.
 
Anh đành ngượng ngùng lên ghế phụ, giả vờ  , nhưng dọc đường vẫn  ngừng khuyên.
 
  mãi phát bực, liền khuyên ngược:
 
“Anh thích lái xe đến thế thì tự mua . Làm việc mấy năm , trả  vài chục triệu mua chiếc xe nhỏ   cũng  mà.”
 
“Không , mua bây giờ thì tính  tài sản chung  hôn nhân.” Anh phản bác ngay.
 
Thấy   mỉa,  vội chữa:
 
“Ý  là, chúng    cùng đường,  cần lãng phí tiền mua thêm xe.”
 
“Vậy thì đừng đến công ty  chờ nữa. Ảnh hưởng  ,   khi tăng ca,  chờ cũng phiền.”
 
Anh im lặng, một lúc   :
 
“Vợ ,    vì xe . Anh lo em lái  an . Anh  tàu cũng .”
 
“Ừ,   yên tâm  tàu.”
 
…
 
Anh nghẹn họng.
 
Về đến nhà, bất ngờ  xông  bếp nấu nướng, còn  hết việc nhà, bảo  nghỉ ngơi.
 
Xong  chạy đến nịnh nọt, đưa nước, massage.
 
Thấy  bớt lạnh lùng,   mở miệng đòi chìa khóa xe.
 
  kiên quyết giữ.
 
Đêm khuya,   bếp lấy nước, tình cờ  thấy  và  chồng thì thầm ở ban công:
 
“Phụ nữ giận thì dỗ vài ngày thôi. Cô   thể giữ xe mãi?
 
“Mẹ   , mau để nó  bầu thì nó  chạy   . Nhà nó chỉ  một đứa con gái,   tài sản chẳng  về hết nhà họ Thẩm .”
 
“Mẹ, con  , Tiểu Nguyệt  chịu sinh sớm, sợ đau.”
 
“Nó  chịu thì con  ép! Giờ nó còn giành xe với con, sắp  chủ nhà . Không nhanh thì muộn mất.
 
“Mấy thứ phòng tránh trong phòng,   chọc thủng hết . Hai hôm nay con cứ…”
 
  đến đây, tim lạnh ngắt.
 
Không ngờ  chồng bề ngoài hiền lành,  độc ác đến mức .
 
Còn Thẩm Duệ –   từng tin nhất – hết   đến  khác đ.â.m  lưng.
 
  dám ở  nữa.
 
 lặng lẽ   phòng, khoác áo, cầm  bộ trang sức, lái xe rời khỏi.
 
Ra khỏi khu,  mới nhắn cho Thẩm Duệ:
 
【Nhà  việc gấp,  về nhà  đêm nay.】
 
Một lúc lâu ,  mới nhận  tin nhắn thoại đầy oán trách của Thẩm Duệ:
 
“Vợ ,  tự dưng bỏ chạy thế, sắp  ngủ  mà. Lâu lắm  chồng   ôm cô vợ thơm thơm của .”
 
Trước đó còn cùng  tính kế ,  đó  vội vàng  “hành động”.  là nhanh nhẹn thật.
 
 nghĩ một chút  nhắn :
【Trong nhà  họ hàng  vay mấy chục vạn, em  canh cho chắc.】