Chương 3 – Đứa trẻ  lựa chọn  nơi  đến
 
Tin tức mang thai  hề khiến căn nhà họ Hàn trở nên dễ thở hơn.
 
Thực … từ khi tờ giấy siêu âm  đặt lên bàn, thái độ của họ chỉ  đổi duy nhất một điều: họ càng chắc chắn rằng cô sẽ  dám phản kháng.
 
“Từ bây giờ càng  nghiêm túc hơn,  ?”
 
Dương Lệ Hoa  như đinh đóng cột
 
“Muốn con sinh  tử tế thì  tiên      lười biếng.”
 
Từ sáng sớm, bà  bắt cô nấu nướng đủ món cầu kỳ, bắt phơi chăn bông nặng gấp đôi trọng lượng cơ thể cô chỉ vì “trời  bí, cần hong  cho thơm”.
 
Một , Vân Thanh  rơi chiếc khăn trải bàn xuống đất vì bụng căng tức  cúi thấp , Dương Lệ Hoa bực đến đỏ mặt, vung tay hất nguyên khay sành xuống sàn.
 
“Đồ   trưởng bối! Không   dạy nên mới vụng về ngu dốt như thế!”
 
Mảnh sứ b.ắ.n lên, cứa  cẳng chân Vân Thanh.
 
Máu chảy dài xuống cổ chân, loang ướt thảm.
 
Cô cắn chặt môi , cố  bật tiếng nào — vì cô , chỉ cần phát  một tiếng rên,  chồng sẽ càng lớn tiếng hơn.
 
Cô ngẩng đầu tìm bóng  duy nhất mà cô nghĩ  thể bảo vệ  —— …nhưng Hàn Trí Viễn chỉ liếc ,  ngắn gọn một câu:
 
“Em đừng để   bực  như .”
 
Ánh mắt , ánh mắt từng dịu dàng  cô  những tán bằng lăng… giờ đây lạnh như một lưỡi dao.
 
Mùa mưa về, trời thường trơn ướt.
 
Buổi chiều hôm đó, Dương Lệ Hoa   “thèm ăn trứng gà thả vườn”, bảo cô  tự   chợ gần ngoại thành mua cho bằng .
 
Bên ngoài gió tạt từng đợt, áo mưa dán chặt   như một lớp da lạnh lẽo.
 
Vân Thanh một tay ôm bụng, một tay xách túi trứng, bước  xiêu vẹo giữa làn mưa.
 
Lúc đó, cô vẫn còn tự dỗ 
 
“Cố thêm vài tháng thôi… chỉ cần sinh con ,  thứ sẽ khác…”
 
  bước  nhà,  chồng   sẵn ở cửa,   túi trứng, đanh giọng:
 
“Cái gì thế ? Ta bảo trứng gà,   trứng công nghiệp! Cô mù ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-thuc-hon-nhan-ac-mong/chuong-3.html.]
Bà   đợi cô giải thích, giật lấy túi trứng ném thẳng xuống nền gạch.
 
Trứng vỡ tung tóe, vỏ và lòng đỏ b.ắ.n cả lên chân cô.
 
“Đồ vô dụng!”
 
Cơn đau quặn bất ngờ bùng lên trong bụng.
 
Vân Thanh theo phản xạ ôm bụng,   vững, tay vịn  cạnh tủ.
 
Mồ hôi lạnh túa  từng giọt  trán, gương mặt tái mét.
 
“Mẹ… con… con đau bụng…”
 
Dương Lệ Hoa chỉ liếc cô một cái,  khẩy:
 
“Đau thì lên phòng nghỉ. Đừng  đấy  bẩn sàn nhà.”
 
Cô gọi Hàn Trí Viễn.
 
Đầu dây bên  vang lên tiếng ly chạm  và giọng phụ nữ  khẽ.
 
“Anh đang tiếp khách, đừng gọi nữa.”
 
— Thực , giây phút đó, cô  hiểu.
 
Cho dù đứa bé   sinh , thì cô cũng  bao giờ trở thành một phần của nhà họ Hàn.
 
Một cơn đau cực mạnh đánh thẳng  bụng, cảm giác nóng rát kéo dài xuống phần hông khiến chân cô nhũn .
 
Cô lảo đảo bước lên cầu thang.
 
Vừa lên đến bậc thứ ba — trượt.
 
Một tiếng “ẦM” vang lên khiến cả căn nhà chấn động.
 
Nỗi đau chói lòa khiến mắt cô tối sầm,  thở nghẹn  ở cổ họng.
 
Cô cố vòng tay ôm bụng, nhưng thứ ấm nóng — và lạnh lẽo —  tràn xuống  .
 
Mùi m.á.u tươi, lan khắp cầu thang.
 
Trong khoảnh khắc , giữa cơn đau khủng khiếp như  ai xé rách từng thớ thịt, cô mơ hồ nghĩ:
 
Xin …   bảo vệ  con.
 
Rồi  thứ chìm  bóng tối.