Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chương 9 – Không còn là nỗi đau, mà là hồi sinh
 
Cánh cửa  mở ,  lạnh cuối thu khẽ lùa .
 
Ánh đèn vàng bên ngoài phủ một lớp sáng mơ hồ lên bó mẫu đơn trắng trong tay Cố Tử Nghiêu.
 
Anh khựng  một giây — giống như  dám bước qua ngưỡng cửa, sợ quấy rầy một thế giới  quá mệt mỏi.
 
Cho đến khi Vân Thanh tự tay đón lấy bó hoa, ngón tay  run nhưng giữ  vững.
 
“Vào … gió lạnh.”
 
Một câu đơn giản.
 
 với Cố Tử Nghiêu, đó giống như một cánh cửa khác trong lòng cô cuối cùng cũng chịu khẽ mở .
 
Anh bước .
Không  quanh đánh giá,  tò mò — chỉ đặt bó hoa  bình nước,  đó  bên cạnh như sợ  đổ một thứ gì đó mong manh.
 
“Lần  em thích mẫu đơn trắng,  nhớ đến bây giờ.”
 
Cô cúi đầu  bình hoa. Những cánh trắng cúp , điểm phía giữa là nhụy vàng khẽ run theo  gió.
 
Ngày , cô cũng từng  tặng hoa.
 
 khi mang về nhà họ Hàn,  chồng  một câu:
 
“Hoa chỉ tổ chật nhà.”
 
Và ngay hôm  bó hoa  vứt  thùng rác ngoài cổng.
 
Lần đó cô  .
 
Cũng  dám nhặt về.
 
Lúc ,   bó mẫu đơn, cô bỗng thấy sống mũi nóng lên.
 
Giọng  bật  thật khẽ:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-thuc-hon-nhan-ac-mong/chuong-9.html.]
“Cảm ơn .”
 
Cố Tử Nghiêu  trả lời “Không  gì”.
 
Anh chỉ  cô một cách lặng lẽ – giống như đang  bằng ánh mắt: “Từ giờ trở , em  cần  lời cảm ơn nữa”.
 
Họ   quá nhiều.
Chỉ cùng uống một cốc  phía cửa sổ.
 
Một nửa bầu trời đêm phản chiếu trong đáy mắt cô – tĩnh lặng mà hiếm khi bình yên đến .
 
Trước khi về, Cố Tử Nghiêu khẽ  dậy, mở cửa nhưng  bước vội. Anh  , giọng  thấp:
 
“Vân Thanh… nếu một ngày nào đó em cảm thấy mệt… …đừng cứ một  chịu đựng nữa. Chỉ cần gọi …  sẽ tới.”
 
Ánh mắt  đàn ông   bình tĩnh –  hối thúc,  thương hại.
 
Chỉ là một loại dịu dàng.
 
Vân Thanh khẽ gật đầu.
 
Khi cửa khép , cô  im một lúc lâu.
 
Không .
 
Chỉ khẽ đặt tay lên ngực… cảm nhận một nhịp tim vô cùng rõ ràng — lâu lắm  nó mới đập như thế.
 
Đêm hôm đó, trong khi cô chìm  một giấc ngủ hiếm hoi bình yên,
 
Tin tức mới về nhà họ Hàn liên tục xuất hiện  các trang tin lớn:
 
【Tập đoàn Hàn thị  điều tra vì trốn thuế,  bộ tài sản  tên Dương Lệ Hoa  phong tỏa】
 
【Hàn Trí Viễn  bắt giữ vì biển thủ công quỹ, nhân tình bỏ trốn sang nước ngoài】
 
Dưới phần bình luận – hàng nghìn   tiếc lời mỉa mai, kết luận bằng một câu:
 
“Ác giả ác báo.”
 
Không ai  rằng  phụ nữ từng  họ hành hạ và chà đạp đang ngủ  yên  ánh đèn vàng dịu trong một căn phòng nhỏ – ôm bình mẫu đơn trong lòng.