“Ngươi chỉ  cầu xin thần tiên  trời một tòa kim ốc, cho Châu Nhi ở đó, chỉ cần con bé vui vẻ là đủ.”
 
“Ta niệm tình ngươi thâm sâu,  nghĩ đến Châu Nhi thích ngươi, nên đồng ý hôn sự .    quên Kim Ốc Tàng Kiều của Tạ Triệt, suýt nữa khiến nhi nữ  thành A Kiều.”
 
“May mắn , nay   nghĩ thông . Chỉ  danh xưng Lương Đế, mới là nơi nương tựa  nhất cho nhi nữ .”
 
Ta  ánh mắt Thái tử   thế nào.
 
Hắn   như  thấy ác quỷ, như  róc thịt lột xương .
 
Đáng tiếc,    nổi.
 
15
 
Phó tướng buông rơi bảo kiếm, bỗng quỳ sụp xuống đất, dập đầu hô to:
 
“Lương Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
 
Ngay  đó, văn võ bá quan run rẩy quỳ rạp, bởi  cổ bọn họ đều lơ lửng một lưỡi gươm.
 
Ta vốn thưởng thức kẻ  khí tiết.
 
Còn những kẻ  thuận phục,  cam tâm ban cho một cái c.h.ế.t sạch sẽ.
 
Hoàng hậu Giản thị cắn lưỡi tự tận, c.h.ế.t  nhắm mắt, trừng trừng  .
 
Ngày đăng cơ,  dắt tay Châu Nhi, phong nó  Hoàng thái nữ.
 
Ta  tìm khắp danh y, họ đều   cách trị liệu cho Châu Nhi, chỉ cần một năm rưỡi thôi.
 
Ta đợi .
 
Xử lý quốc sự vốn là chuyện nhàm chán.
 
 xử lý hoàng thất,  trở thành chuyện thú vị.
 
Ta là võ tướng, chẳng hiểu gì cái gọi là nhu hòa.
Truyện  đang  page Ô Mai Đào Muối
Mỗi  thượng triều,  đều lặng lẽ , để bá quan  lượt tấu bàn. 
 
Cuối cùng, bao giờ họ cũng  nhấn mạnh: đây chỉ là đề nghị, nếu Hoàng thượng  đồng ý, tất nhiên vẫn là ý của bệ hạ quan trọng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoan-tro-ve-ta-tra-thu-cho-nu-nhi/10.html.]
 
Khi rảnh,  luôn ở bên Châu Nhi.
 
Trong cung mới nạp  nhiều nam sủng.
 
   cho phép bọn họ sinh con, tất cả chỉ tranh  lấy lòng Châu Nhi.
 
Ta thấy phiền, bèn hạ lệnh vây riêng khu Châu Nhi ở.
 
Đa phần thời gian, con bé cùng Tiểu Đào  xích đu. 
 
Khi  đến, con bé liền đưa cho  chút điểm tâm.
 
Đó vốn là thứ  yêu thích nhất ngày .
 
Ta ăn từng miếng, từng miếng, Tiểu Đào lo lắng  .
 
Mãi lâu ,  mới phát giác bản   nước mắt đầm đìa.
 
Lại thêm hai năm nữa,   quen với những ngày tháng , theo lệ thường đến thăm Châu Nhi.
 
Thế nhưng viện của con bé  tĩnh lặng dị thường, chẳng còn tiếng  đùa như ngày , ngay cả Tiểu Đào cũng chẳng thấy bóng.
 
Ta bước  điện, chỉ thấy Châu Nhi cúi gục  bàn,  túm tóc  lẩm bẩm khe khẽ:
 
“Sinh thần của mẫu  sắp tới, mà bức Bách Thọ đồ   khó quá ?”
 
“Ngươi  xem, mẫu  thích màu đỏ,  thích màu vàng hơn?”
 
Ta  dám tin, chăm chú , sợ chỉ cần  lơ đãng, cảnh tượng  mắt liền tan thành mây khói.
 
“Chỉ cần là do Châu Nhi , mẫu  đều thích cả.”
 
“À đúng ,    gọi là Mẫu hoàng , con là Trưởng công chúa, sẽ  còn ai dám bắt nạt nữa.”
 
Châu Nhi ngẩng đầu, mỉm  rạng rỡ:
 
“Mẫu ,  về .”
 
— Hoàn văn —