Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:33:37
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Trường Thanh thấy hề giữ kẽ mà khen ngợi như , bất đắc dĩ với nàng, “Muội đấy, hai vị nhà họ Tống đây là tới tìm bàn chuyện ăn ? Muội khen như , chẳng còn cách nào mà mặc cả nữa .”

Lời thốt , Giang Thanh Nguyệt nhịn mà bật khúc khích.

“Từ chưởng quỹ nghĩ nhiều . Chẳng qua là chúng ăn gà vịt do tặng, cảm thấy hổ thẹn, nên mới đem đồ nhà chúng biếu nếm thử thôi.”

“Tình cảnh hiện giờ , chúng quả thực ý định bán hai công thức , nhưng chúng tuyệt nhiên hề ép buộc , cũng định xổm nâng giá. Dù đây chúng , chúng là bán lượng lớn mà.”

Từ Trường Thanh nàng , lập tức thở phào một .

“Vẫn giá cũ ?”

.”

“Vẫn chỉ bán quyền sử dụng thôi ?”

! Từ chưởng quỹ thấy ?”

Từ Trường Thanh dùng tay cầm một chiếc đùi gà cắn một miếng, lập tức cảm thấy hương thơm tràn ngập trong miệng, dư vị đọng môi. Vốn dĩ còn hỏi liệu bán cả hai công thức cùng lúc giảm giá , nhưng nghĩ , mức độ nổi tiếng của hai món ăn tuyệt đối sẽ thua kém gì cá hun khói.

Mặc dù bỏ hai trăm lạng ngay lập tức mà chỉ mua quyền sử dụng, nhưng về lâu dài thì chắc chắn là đáng giá.

Không mua mới hối hận.

Nghĩ đến đây, Từ Trường Thanh liền vội vàng sai tiểu tư lấy hai trăm lạng bạc trắng tới, “Vẫn quy củ cũ, phiền Tống công tử lập một tờ khế ước!”

Lời dứt, Tống Nghiên lặng lẽ từ trong lòng n.g.ự.c lấy hai bản công thức, cùng một bộ hợp đồng hai bản.

Giang Thanh Nguyệt lập tức trừng lớn mắt , nàng tại chỗ ?

Sao nam nhân còn chuẩn sẵn mang tới, chắc là cố ý chọc tức Từ Trường Thanh đây mà?!

Từ Trường Thanh thấy, quả nhiên bất đắc dĩ lắc đầu khổ.

“Tống công tử quả nhiên mắt xa trông rộng, đoán chắc sẽ mua cả hai công thức cùng lúc!”

Tống Nghiên nhạt mở miệng, “Đâu , chẳng qua chỉ là để tiết kiệm thời gian, lỡ việc Từ chưởng quỹ sớm công thức mà thôi.”

“Huống hồ Từ chưởng quỹ hào phóng như , hai trăm lạng bạc nhỏ bé tất nhiên sẽ chút do dự.”

Từ Trường Thanh: …

Trong lúc hai đấu khẩu, Giang Thanh Nguyệt ký xong tên của .

Từ Uyển Ngưng thấy liền kinh ngạc thôi, “Nét chữ của Thanh Nguyệt so với tiến bộ nhiều! Xem bình thường ít luyện tập, là phu quân của dạy ?”

Giang Thanh Nguyệt mỉm gật đầu, “Lúc rảnh rỗi, ở nhà tùy tiện luyện tập thôi.”

Nhận hai trăm lạng bạc, cất giữ xong khế ước, Giang Thanh Nguyệt liền ngừng nghỉ gọi vị đại đầu bếp do Từ Trường Thanh chỉ định tới, tỉ mỉ dạy cho cả hai cách , đại khái diễn giải một lượt.

Bận rộn xong xuôi, thời gian quá buổi trưa.

Từ Trường Thanh ý mời hai dùng bữa, nhưng đều cả hai từ chối.

Vừa mới nhận bạc của , Giang Thanh Nguyệt tiện ăn cơm của nữa, nếu mặc cả, nàng thật sự tiện từ chối!

Tống Nghiên cũng suy nghĩ , nghĩ đến Từ Trường Thanh lắm lời như , thà ngoài quán ven đường ăn một bát mì dương xuân còn hơn.

Hôm nay bỗng dưng thu ba trăm lạng bạc trắng, khi khỏi Đa Vị Lâu, Giang Thanh Nguyệt đường chút lảo đảo như bay.

Cộng thêm những thứ Tống Nghiên đưa tối qua, và tiền kiếm đó –

Nàng hiện tại quả thực là một tiểu phú bà !

Nếu quy đổi theo một văn tiền bằng một đồng tiền hiện đại, thì hôm nay nàng kiếm ba mươi vạn , đây quả là một khoản tiền lớn!

Tính toán như , Giang Thanh Nguyệt trong lòng càng thêm vui sướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-101.html.]

Đến cả khi chuyện với Tống Nghiên cũng vô thức dịu dàng hơn nhiều, “Đại ca đại tẩu dùng bữa ? Hay là chúng tìm họ cùng quán ăn nhé?”

Nào ngờ Tống Nghiên một mực từ chối, “Thôi , bên cách bên xa, giờ chắc họ ăn xong . Chúng cứ ăn đơn giản thôi, lát nữa còn mua sắm.”

Giang Thanh Nguyệt nghĩ cũng , liền dứt khoát để chọn chỗ ăn, “Chàng ăn gì cũng , mời .”

Tống Nghiên nhạt nàng một cái, “Ta chỉ ăn một bát mì dương xuân.”

Giang Thanh Nguyệt liếc một cái đầy vẻ chê bai, nhịn khẽ tặc lưỡi, “Được thôi, mì dương xuân thì mì dương xuân. Sau còn nhiều chỗ cần tiêu bạc lắm.”

Vẫn thể quá phung phí.

Hai ăn xong một bát mì dương xuân ở ven đường, Tống Nghiên đặc biệt thuê một chiếc xe bò tới.

Xe lừa đại ca đại tẩu dùng , lát nữa hai họ còn kéo lò kéo nồi về thì tiện.

Hơn nữa dáng vẻ của nàng, hôm nay chắc chắn sẽ mua ít đồ, nên một chiếc xe e rằng đủ chỗ, vẫn nên thuê một chiếc thì hơn.

Mang theo chiếc xe bò trống rỗng, hai đầu tiên thẳng đến phố chính bán lương thực và vải vóc.

Chỉ là hôm nay hai định mua lương thực nữa, trong nhà hai xe lương thực dự trữ, cộng thêm lúa thu hoạch mùa thu, đừng là ăn hết mùa đông, dù thêm cả một đại gia đình cũng đủ .

Còn về lương thực đường chạy nạn, đợi tới khi miền Nam lương thực về và giảm giá thì tích trữ thêm một ít là đủ.

Đã định bụng như , hai liền thẳng tiến đến tiệm bán vải.

Giang Thanh Nguyệt nghiên cứu về các loại vải ở đây, liền để chưởng quỹ từng thứ một ôm cho nàng sờ và xem xét.

Cuối cùng chọn hai súc vải bông mịn màu nhạt, định lúc đó dùng để áo lót mặc sát .

Chỉ là dù chọn loại vải bông mềm mại nhất, cảm giác sờ vẫn kém xa so với hiện đại, nhưng may mắn là quần áo bên trong nàng bây giờ thiếu.

Trước đây vì béo, những bộ quần áo trong gian nàng đều mặc .

Hiện giờ tuy gầy đến cỡ S, nhưng ít những bộ đồ lót độ co giãn và đồ bó sát nàng thể mặc .

Mua xong áo lót, Giang Thanh Nguyệt lấy thêm hai súc vải bông dày hơn một chút, định lát nữa mua thêm bông để thành áo khoác bông.

Cả loại vải ga trải giường và vỏ chăn nữa.

Mua xong những thứ , Giang Thanh Nguyệt lấy thêm hai súc vải thô màu xám và xanh tím than. Đến lúc chạy nạn , mặc cũng chẳng ích gì.

Vẫn là loại vải thô thiết thực nhất, lên núi xuống ruộng đều tiện, mặc rách cũng tiếc.

Đến lúc đó sẽ thành những chiếc áo đơn rộng rãi, tất cả đều mặc bên ngoài.

Tống Nghiên tuy chuẩn tinh thần mua sắm lớn, nhưng ngờ nàng mua nhiều và nhanh đến .

Thấy cuối cùng thực sự nhịn nữa, mới nhỏ giọng khuyên, “Không đủ thì mua từng chuyến. Mua nhiều quá dễ gây chú ý, hơn nữa Nương và tiểu cũng sẽ hoảng sợ đấy.”

Giang Thanh Nguyệt đồng tình gật đầu, “Ta , nên mới chỉ mua bấy nhiêu thôi.”

Tống Nghiên: …

Giang Thanh Nguyệt nhận sự kinh ngạc của Tống Nghiên, nàng chỉ nghĩ đến thì nhân cơ hội tích trữ thêm nhiều chút.

Huống hồ một súc vải cũng chỉ bốn trượng, tính cũng chỉ mười hai mười ba mét mà thôi.

Thế là nàng hướng về phía chưởng quỹ hô to, “Chưởng quỹ, chỗ các ngươi vải dầu , loại thấm nước ?”

Chưởng quỹ thấy Giang Thanh Nguyệt một lúc đòi nhiều đồ như , sớm vui mừng hớn hở, “Có, chứ, ở kho phía , tìm cho cô nương xem.”

Đợi đồ mang , Giang Thanh Nguyệt sờ thử gật đầu , “Trước tiên cứ lấy một súc về thử xem , nếu dùng thì đến. Chưởng quỹ, ông ưu đãi chúng nhiều hơn đấy.”

Chưởng quỹ liên tục gật đầu, hai một phen ‘khẩu chiến’, cuối cùng ông cũng giảm giá năm mươi văn.

Giang Thanh Nguyệt vẫn cảm thấy , hỏi chưởng quỹ xin thêm ít kim chỉ và vải vụn, đó mới giao tiền rời .

Loading...