Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:33:39
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai từ xa ngoài đám đông vây xem, liếc mắt , mới phát hiện bên trong một đôi vợ chồng đang cãi .

Một phụ nhân chừng ba mươi tuổi sấp đất ôm chặt đùi một nam nhân cũng hơn ba mươi, nam nhân trong lòng còn ôm một nha đầu mười mấy tuổi.

Nghe những xung quanh văng vẳng, hai mới hiểu đại khái.

Thì là nam nhân lợi dụng lúc thê tử về nhà nương đẻ, lén lút đưa con gái trong nhà đến trấn, bán cho một gia đình trong trấn con dâu nuôi từ bé.

Ai ngờ thê tử cũng cùng nhà nương đẻ đến trấn bán khăn tay, trùng hợp bắt gặp cảnh tượng .

Hai liền ở giữa chốn đông mà giằng co.

Cô bé nam nhân kẹp trong cánh tay, đến xé ruột xé gan.

Người phụ nữ đất càng càng la: “Nha đầu còn nhỏ, còn nhỏ lắm! Chàng lấy mạng !”

Thấy một nhà ba rơi thế giằng co, nam nhân đột nhiên lộ vẻ đau khổ, đặt nha đầu xuống đất, chính cũng suy sụp bệt xuống đất òa .

“Thu hoạch mùa thu hy vọng, trong nhà bạc nộp thuế má, ngày tháng thật sự thể nào tiếp tục nữa , hôm nay nếu tiễn con gái , chỉ thể để quan phủ đến bắt , chỉ sợ đến lúc đó nương góa con côi các nàng cũng thể qua nổi mùa đông!”

“Thôi , cứ bước nào bước đó! Đến khi nào thật sự chịu nổi, nàng hãy đưa các con về nhà nương đẻ ! Sống ngày nào ngày đó!”

Lời thốt , phụ nữ đột nhiên nữa.

Thấy nam nhân quyết định bán con gái, liền lập tức bật dậy ôm chặt lấy con gái.

nghĩ , nàng đột nhiên thất thanh rống.

Một bên là trụ cột gia đình, là cha của các con.

Một bên là con gái mới mười mấy tuổi.

Chọn đây?

“Đương gia, thật sự thì bán ? Thiếp bà già sai vặt cho , dù cũng đổi chút lương thực để nộp thuế ruộng , chỉ cần nuôi sống hai đứa trẻ là .”

Nói xong, phụ nữ liền dứt khoát dậy chuẩn về phía nha hành.

Cô bé thấy , lập tức cũng chịu nữa, lóc ôm chặt lấy nương từ phía : “Nương, nương cứ để cha bán con ! Cha , chỉ là để con đến con dâu nuôi từ bé cho , nhà điều kiện , thể ăn no, là tự con .”

Lời thốt , một nhà ba liền ôm nức nở.

Quần chúng vây xem dường như quá quen thuộc, thêm chút lòng trắc ẩn nào.

Tất cả đều bên cạnh hiến kế: “Vẫn là bán con gái thì hơn, nếu thật sự gặp nhà , ít nhất cũng c.h.ế.t đói.”

, con dâu nuôi từ bé cũng , còn hơn bán chốn phong trần cho ?”

“Phải đó, phu nhân tuổi cũng còn nhỏ, bây giờ cảnh khó khăn, e là bà già sai vặt cũng khó cần.”

Giang Thanh Nguyệt mà lòng nghẹn ứ, nhưng cũng hiểu rằng đây mới chỉ là khởi đầu, về ngày tháng sẽ càng lúc càng khó khăn hơn.

Nàng thật sự thể tiếp nữa, bèn thở dài với Tống Nghiên: “Chúng về thôi?”

Tống Nghiên “ừ” một tiếng, lật lên xe tiếp tục về phía cửa thành.

Ai ngờ vài bước, đột nhiên từ ven đường xông một chủ động tiến lên chặn xe.

Lần , là một cô gái trẻ mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ khá thanh tú.

“Công tử, nhà các vị thiếu ?”

“Ta cái gì cũng , ăn cũng nhiều, chỉ cần một túi gạo kê cho nhà là .”

Nói xong, cô gái Tống Nghiên và Giang Thanh Nguyệt một lượt, dường như đang suy đoán mối quan hệ giữa hai .

“Cha nương đưa Lưu phủ , , thà tìm một nhà bình thường để gả, chỉ cần một túi gạo kê là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-103.html.]

Tống Nghiên mặt chút biểu cảm lắc đầu: “Tránh .”

Cô gái tính khí cũng bướng bỉnh, cứng đầu chặn phía chịu tránh.

Giang Thanh Nguyệt thấy cũng cách , đành nhích gần Tống Nghiên một chút: “Cô nương, mặt chính thất nương tử mới qua cửa của , lời cô quá đáng ?”

“Trong thành bao nhiêu nam nhân, vì cô nương cố tình nhắm phu quân ?!”

Cô gái thấy, liền cắn chặt môi nhích sang một bên: “Thật xin , cứ tưởng hai vị là , nên thử vận may.”

Giang Thanh Nguyệt vui liếc nàng một cái, thôi , cũng là một đáng thương.

Nếu cùng đường mạt lộ, ai cam chịu ở cửa thành tìm nam nhân để gả?

Tống Nghiên trông xuất chúng, lúc đang dắt xe bò chở nhiều đồ như , nếu là nàng, nàng cũng sẽ chọn một trông trai, vẻ giàu để hỏi.

Rời khỏi thành một cách suôn sẻ, mặt Giang Thanh Nguyệt vẫn còn vương vấn sự buồn bực tan.

Tống Nghiên thấy nàng vui, tưởng là vì chuyện nãy, bèn lên tiếng giải thích: “Vừa nãy cô gái chắc chắn là thấy xe chúng nhiều đồ, nên mới ngoài thử vận may, nhắm .”

Giang Thanh Nguyệt bất lực liếc , chuyện nãy nàng bỏ qua từ lâu .

“Ta chỉ cảm thấy thế đạo đối với nữ tử đặc biệt bất công, tai ương mới hé lộ, nữ tử sớm định giá, đều trở thành món hàng chờ giá mà bán.”

Cô bé mười mấy tuổi nãy là , nương nàng , cô gái chặn xe cũng là .

Ban đầu lẽ họ là những đứa trẻ, những nương, những cô gái đợi gả chồng, nhưng giờ đây biến thành con dâu nuôi từ bé, bà già sai vặt và tiểu của khác.

“Đợi đến khi năm mất mùa thực sự đến, nữ tử còn đường sống ?”

Nghe , trong mắt Tống Nghiên cũng lộ một tia đành lòng, đó thở dài: “Không còn cách nào khác, đây mới chỉ là khởi đầu, với khả năng hiện tại của chúng , thể cứu bất cứ ai, chỉ thể tự bảo vệ , tình huống như sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn, nếu khó chịu thì đừng .”

Kiếp , cũng từng ảo tưởng rằng đường chạy nạn thể giúp ai thì giúp.

đến cuối cùng mới , nhân tính thể phức tạp đến mức nào.

Trừ phi thể đạt đến độ cao đủ lớn, nếu nhất đừng ý niệm cứu vớt chúng sinh.

Có cũng chỉ là vô ích.

Giang Thanh Nguyệt thấy trong mắt lúc sáng lúc tối, chợt hiểu đang nghĩ gì.

Không kìm mở lời an ủi: “Nghèo thì lo , giàu thì lo cho thiên hạ, tin rằng sẽ ngày mây tan trăng rọi.”

Tống Nghiên nàng , trong mắt đột nhiên sáng lên.

Sau đó kinh ngạc nàng một cái: “Đây là nàng ?”

Giang Thanh Nguyệt bật khúc khích: “Ta nào trình độ cao siêu đến thế chứ, đây là do cổ nhân ở thế giới của chúng , thế giới của nhiều câu thơ như , lúc nào rảnh sẽ cho vài bài.”

Trên mặt Tống Nghiên cuối cùng cũng nụ : “Không vội, còn nhiều thời gian, cứ từ từ , nàng thể kể cho về thế giới mà nàng đang sống là như thế nào ?”

Giang Thanh Nguyệt trầm tư một lát, đột nhiên nên bắt đầu từ .

“Thế giới của chúng mấy chục năm cũng từng trải qua chiến loạn và nạn đói, nhưng nhờ nỗ lực của vô , cuối cùng một cuộc sống cơm no áo ấm.”

, địa vị của nữ tử ở chỗ chúng hề thấp như , cũng chuyện tam thê tứ gì cả, chúng đều là chế độ một vợ một chồng.”

Tống Nghiên ngừng gật đầu.

Giang Thanh Nguyệt luyên thuyên kể suốt cả một đoạn đường, liền chăm chú lắng suốt.

Thỉnh thoảng còn đưa một câu hỏi nhỏ.

Đợi đến khi gần về nhà, khí giữa hai cũng từ chỗ ban đầu u ám buồn bực trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Loading...