Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:33:41
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Nghiên gật đầu: “ , phẩm hạnh đương nhiên là điều quan trọng nhất.”

Thạch Nhai Thôn hơn ba mươi hộ gia đình, trừ nhà họ Giang là từ nơi khác chuyển đến, còn đều là bám rễ ở đây từ đời sang đời khác.

Tuy thôn lớn, nhưng cũng hai họ – họ Vương và họ Tống.

Họ Vương tập trung sống ở đầu thôn, phần lớn họ Tống sống ở cuối thôn gần núi, ban đầu mỗi bên một trưởng thôn, trưởng thôn họ Vương lý chính bãi nhiệm vì cho rằng ông việc.

một thôn nhỏ như theo quy định một trưởng thôn là đủ .

Kiếp , hai tộc cùng chạy nạn, ban đầu vì là cùng thôn nên đoàn kết tương trợ.

đó dần dần lương thực cạn kiệt, hai đội đường từ từ nảy sinh mâu thuẫn, cuối cùng thậm chí còn xảy án mạng.

Mặc dù trong loạn thế, để tự bảo vệ một chuyện quá đáng cũng là chuyện bình thường, nhưng giờ đây thể chọn lựa, thì nhất định chọn những đoàn kết một lòng cùng đồng hành.

Nhà họ Vương và nhà họ Giang, chắc chắn là thể dẫn theo một ai.

Nguyên chủ tuy vẫn luôn sống trong thôn, nhưng Giang Thanh Nguyệt từ nguyên chủ thu bao nhiêu thông tin, thể thấy nguyên chủ đây cũng mấy khi ngoài giao thiệp với khác.

Bây giờ Tống Nghiên , nàng mới thấy một thôn nhỏ hơn ba mươi hộ gia đình ẩn chứa nhiều khúc mắc đến thế.

Tuy nhiên nghĩ cũng , thời cổ đại đều là cùng tộc đoàn kết tương trợ, những thôn làng hai họ như , khó tránh khỏi đồng lòng.

Nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt liền tiếp tục hỏi: “Vậy tất cả những họ Tống đều sẽ dẫn theo ? Như cũng hơn một trăm ?”

Tống Nghiên tiếp tục lắc đầu: “Cũng , nên mới nhân cơ hội núi săn b.ắ.n để sàng lọc một chút, chúng núi chạy nạn để cứu , trong nhà thể già yếu, nhưng ngoài phẩm hạnh đạt chuẩn, trong nhà cũng một hữu dụng mới .”

Sợ Giang Thanh Nguyệt hiểu, Tống Nghiên liền kiên nhẫn giải thích thêm: “Chẳng hạn như mộc, xây nhà, đốt than, săn bắn, khai hoang trồng trọt, g.i.ế.c heo, nhận thảo dược... những điều đều , thực những việc đối với trong thôn mà khó, định nhân lúc núi sẽ tìm hiểu kỹ càng thêm một nữa.”

Giang Thanh Nguyệt thán phục giơ ngón tay cái lên: “Vậy định khi nào núi?”

“Đợi đến khi vụ lúa thứ hai thu hoạch xong, vụ gieo trồng mùa thu .”

“Được, vẫn còn thời gian chuẩn .”

Chẳng bởi vì Tống Nghiên chuyện tiến sơn tị nạn, vì gần đây tích trữ đồ vật quá đỗi cuồng nhiệt.

Đêm đó, Giang Thanh Nguyệt mà mơ một giấc mộng kỳ quái.

Nàng mơ thấy như một con ốc sên, cõng theo một kiện hành lý thật lớn, từng bước một bò trong núi.

Càng bò sâu, bên trong càng hiểm nguy trùng điệp.

Ngay đó, rắn bắt đầu đuổi theo nàng, thoát , gặp bầy sói.

Giang Thanh Nguyệt sợ đến hồn bay phách lạc, giật kêu lớn trong mộng: “Đừng đuổi theo !”

Tống Nghiên lập tức tiếng động của nàng đánh thức, vội vàng kéo rèm che ân cần lay tỉnh nàng: “Thanh Nguyệt, chuyện gì ?”

Giang Thanh Nguyệt tỉnh dậy vẫn còn sợ hãi, ánh mắt ngẩn ngơ lắc đầu: “Không , gặp ác mộng, mơ thấy trong núi chỉ rắn đuổi , mà còn bầy sói đuổi theo, thật đáng sợ.”

Ánh mắt Tống Nghiên lướt qua một tia lo lắng, bàn tay vươn khựng một thoáng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vỗ hai cái lên lưng nàng.

“Đừng sợ, ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu .”

Giang Thanh Nguyệt lúc đang ở trong trạng thái vô cùng yếu ớt và hề phòng , lời của Tống Nghiên như một tia sáng trong khu rừng tăm tối, khiến nàng lập tức an lòng ít.

Thế là nàng chầm chậm trở .

Tống Nghiên đắp chăn cho nàng: “Nàng ngủ , đợi nàng ngủ say sẽ ngủ.”

Giang Thanh Nguyệt khẽ ‘ừ’ một tiếng, đó từ từ nhắm mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-105.html.]

Ngày hôm , Giang Thanh Nguyệt tự nhiên thức dậy muộn.

Khi nàng quần áo xong , thấy bóng dáng trong sân, mà đó là tiếng ồn ào từ ngoài cửa vọng .

Nghe thấy tiếng động của nàng, Tống Nghiên lập tức từ phòng bên cạnh bước tới: “Nàng dậy ?”

Giang Thanh Nguyệt khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Ai đang ồn ào bên ngoài ?”

Tống Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Lưu thị.”

“Thị tới?” Giang Thanh Nguyệt kinh ngạc, từ hòa ly đó, Lưu thị từng xuất hiện nữa.

“Thị còn về.”

“Cái gì? Trước đây nhà của thị chẳng kiêu ngạo lắm , còn nhất định sẽ khiến Nhị ca hối hận cơ mà?”

Tống Nghiên lạnh một tiếng: “Có lẽ là khi chúng mua đồ hôm qua trong thôn của thị thấy.”

“Ta ngoài xem .”

Giang Thanh Nguyệt bước khỏi cửa, quả nhiên thấy Lưu Tú Nga đang chắn giữa cổng lớn nhà bên cạnh, cho Tống Hạ Giang ngoài.

Bên cạnh còn ít bưng bữa sáng tới xem náo nhiệt.

Thấy Giang Thanh Nguyệt , Lưu Tú Nga lập tức đầu : “Tam , đến thật đúng lúc, tẩu hôm nay đặc biệt đến để xin các ngươi, đây khi ở nhà tẩu nhiều lời khó với , nhưng tẩu chỉ là vô tâm, ngàn vạn đừng so đo với .”

Giang Thanh Nguyệt nhướng mày, lâu gặp, trách nàng quên mất mặt Lưu Tú Nga dày đến .

“Ai là của thị ? Ta chỉ Tố Nương là tẩu tẩu, thị đừng bừa.”

Lưu Tú Nga cũng giận, gượng gạo : “Thanh Nguyệt, giúp khuyên nhị ca của , cam đoan khi về nhất định sẽ sống tử tế, tuyệt đối sẽ gây thêm chuyện gì nữa.”

Giang Thanh Nguyệt để ý đến thị , tự đến mặt Trương Tố Nương khẽ hỏi: “Nương và Đông Mai ?”

“Đều ở trong nhà cả, nương sợ Đông Mai gây chuyện, Đông Mai sợ nương mềm lòng, cả hai đều nhà .”

Giang Thanh Nguyệt gật đầu: “Vậy thì , đại tẩu, nàng mau theo đại ca cùng trấn , đừng để lỡ việc ăn của các ngươi, đây chuyện gì .”

Trương Tố Nương ‘ai’ một tiếng, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuyện và đại ca của ăn trấn thị , nãy còn lén lút hỏi một ngày thể kiếm bao nhiêu tiền đó.”

Giang Thanh Nguyệt chớp chớp mắt, tỏ ý hiểu.

Đợi hai vợ chồng đại ca , Giang Thanh Nguyệt mới về phía Lưu Tú Nga: “Lưu thị, chuyện của nhị ca và A Nghiên đều thể chủ , thị cầu cũng vô dụng thôi.”

về chuyện thị xin , thể chủ, đồng ý, hòa hảo thì đừng hòng!”

“Đại ca đại tẩu dậy sớm thức khuya bán đậu phụ chiên, một ngày cũng chẳng kiếm bao nhiêu tiền, nếu thật sự dễ kiếm như thị nghĩ, thì những khác chúng hết ?”

“Hơn nữa, bây giờ nhị ca và A Nghiên ngày ngày đều lên núi tìm thức ăn, trong nhà nhàn rỗi tự tại như thị tưởng !”

Lời của Giang Thanh Nguyệt bề ngoài là cho Lưu thị , nhưng thực chất là cho những vây xem .

Mọi biểu hiện của Lưu thị đều khiến tưởng rằng Tống gia phát tài lớn, nên thị mới hạ chạy về.

Tin đồn như nếu bây giờ rõ ràng, về sẽ lan truyền đến mức thể kiểm soát.

Quả nhiên, lời Giang Thanh Nguyệt thốt , những xem náo nhiệt bên cạnh liền bắt đầu bàn tán.

“Ta xem Lưu thị đột nhiên chạy về, chắc là thấy vợ chồng đại ca ngày ngày lên trấn bán đậu phụ chiên kiếm bạc chăng?”

“Tống gia tuy mạnh hơn một chút, nhưng Lưu thị về để ăn sung mặc sướng thì đúng là nghĩ sai , nếu thật sự giàu đến thế thì ai còn ngày ngày lên núi chứ?”

“Phải đó.”

Loading...