Vào giờ khắc , Tống Nghiên vác lương thực trèo đến lưng chừng núi.
Thấy y cứ cúi đầu phía , Tống Hạ Giang kìm tò mò vỗ vai y một cái, “Tam , cảm thấy hôm nay hứng thú lắm thì ? Sao quầng mắt thâm quầng thế ?”
Tống Nghiên mím môi, “Không gì, đêm qua ngủ ngon.”
Tống Hạ Giang ừ một tiếng, “Không đúng nha, đêm qua các ngươi chẳng ngủ giường mới , lẽ nào…?”
Chưa đợi Tống Hạ Giang tiếp tục suy đoán, Tống Nghiên lên tiếng ngắt lời, “Đừng bậy, chỉ là đổi giường mới quen thôi, mau đường .”
Tống Hạ Giang “ồ” một tiếng, nghi ngờ liếc tam .
Cứ cảm thấy hôm nay y kỳ lạ đó?
Sáng sớm tam cũng dậy tiễn y, xem chắc chắn cũng ngủ ngon.
Vậy hai ngủ thì thể gì?
Tổng thể ở trong chăn chuyện phiếm chứ?
Lẽ nào là cãi ?
Tống Hạ Giang vốn tính tình thô lỗ, chuyện y cũng đoán , liền dứt khoát để ý nữa.
Y liền sang một bên, hô lớn với các phía : “Mọi cố gắng thêm chút nữa, buổi trưa chúng rừng già, đến lúc đó tiên hãy nghỉ ngơi bên ngoài, ăn chút gì đó, chúng sẽ trực tiếp tiến thâm sơn.”
Mọi xong đều kích động hô to mấy tiếng “”.
Mặc dù ai nấy đều vác đầy lương thực lưng, mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, nhưng ai nấy đều tràn đầy khí thế.
Ai nấy đều hy vọng tiến thâm sơn sẽ nhiều bất ngờ hơn.
Nếu thể thu hoạch nhiều như , đến lúc đó đừng là mùa đông năm nay, mà ngay cả cuộc sống năm cũng cần lo lắng nữa.
Đang lúc hào hứng bàn bạc kế hoạch tiến thâm sơn , thì đột nhiên tiểu Hổ, nhỏ tuổi nhất cuối cùng, hô to.
“Nghiên ca, đợi một chút, phía hình như theo chúng …”
Tống Nghiên thấy động tĩnh liền đầu xuống núi, quả nhiên thấy một đám bóng ẩn hiện đang xuyên qua rừng cây.
“Là nhà họ Vương, bọn họ theo chúng bao lâu ?”
“Không lâu, nãy phía còn ai, bọn họ đột nhiên chạy lên .”
Mọi là nhà họ Vương, liền nhao nhao vung nắm đấm, “Bọn ! là như cao dán chó, tự lên núi bắt hụt công cốc, đây là theo chúng phía nhặt đồ sẵn đây mà?”
“Thật là vô , hôm qua còn buông lời cay độc rằng cứ chờ xem, giờ đầu quên mất ?!”
Tống Nghiên nheo mắt quét xuống , “Không , bọn họ theo thì cứ theo, chỉ là lát nữa đều đừng nghỉ ngơi, chúng trực tiếp tiến thâm sơn, đó tìm cơ hội cắt đuôi bọn họ.”
“Lương thực trong gùi đều đậy kỹ ? Đều đừng để khác .”
Mọi nhao nhao đồng ý, đó nhanh chóng lên núi.
Như Tống Nghiên sắp xếp, ban đầu đều coi như thấy cái đuôi theo , chỉ theo lộ trình cũ.
Chỉ thâm sơn, bước chân của đột nhiên nhanh hơn.
Theo sát Tống Nghiên dẫn đầu xuyên qua rừng già, cho đến khi gần như thể chống đỡ nữa, đội ngũ lúc mới đột nhiên dừng .
“Đây là đến ?”
“Sao cảm thấy từng đến đây?”
Tống Nghiên giải thích nhiều, “Người cắt đuôi , phía một hang núi, chúng xem tình hình , đến nơi nghỉ ngơi.”
Mọi gắng gượng về phía hang núi, ai nấy đều nghĩ Tống Nghiên chỉ tùy tiện tìm một nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-122.html.]
Dù nãy tình hình cấp bách, theo Tống Nghiên xuyên qua rừng cây, kịp đường.
Càng Tống Nghiên vốn dĩ đến đây để giấu lương thực.
Mà hang núi sâu trong rừng già cũng là con đường bắt buộc qua để đến nơi ẩn náu mà y chọn.
Giấu lương thực ở đây, đội ngũ đóng quân gần đó, cũng tiện cho y thám thính xung quanh hơn.
Sự xuất hiện của nhà họ Vương đúng lúc cho y một lý do hơn mà thôi.
Đến khi đến hang núi, ai nấy đều mệt mỏi đổ gục xuống đất.
Tống Nghiên tiên quanh hang động một vòng, phát hiện nơi quả nhiên rộng hơn y tưởng, cũng khá kín đáo, liền lập tức quyết định tích trữ lương thực ở đây.
Nghỉ ngơi chốc lát, liền theo yêu cầu của Tống Nghiên, tên lên túi của từng nhà, đó cùng chất đống sâu nhất trong hang núi.
Đợi khỏi hang, Tống Nghiên xóa bỏ dấu vết từng đến cửa hang, tìm một ít cành cây khô để che đậy.
“Sau mỗi đến tích trữ lương thực, nhất định che đậy kỹ càng.”
“Còn nữa, nơi ai cũng phép một lời, nếu thật sự đến lúc loạn thế, vận mệnh cả Tống thị chúng đều sẽ trông cậy lương thực ở đây.”
Mọi cũng đều đây là lương thực cứu mạng, liền chủ động thề độc.
“Kẻ nào dám ngoài, định gọi c.h.ế.t thây.”
“ , nếu kẻ nào lỡ miệng, đều sẽ tha cho .”
…
Ở phía làng bên .
Kể từ khi Tống Nghiên và lên núi, thôn trưởng và Tống Xuân Sơn cùng những khác đều nâng cao tinh thần cảnh giác.
Những còn trong nhà họ Tống cũng đều đóng cửa ngoài.
Mà Giang Thanh Nguyệt cũng chỉ ngoài một khi trấn giao xà phòng, trong thời gian đó cũng Tống Xuân Sơn và Tống Đông Mai cùng suốt.
Ba khi giao xà phòng xong liền lập tức trở về.
Hiện giờ đồ đạc trấn ngày càng đắt đỏ, may mà trong nhà cơ bản thứ đều chuẩn đầy đủ, cũng cần mua sắm thêm gì nữa.
Sau khi đông, hạn hán càng thêm nghiêm trọng.
Không ít vẫn đang giãy giụa trong tuyệt vọng đến những nơi xa hơn để gánh nước tưới ruộng.
Còn nhà họ Tống vì sự tự tin từ việc lên núi săn bắn, về cơ bản đều còn ôm hy vọng gì ruộng đồng nữa .
Giang Thanh Nguyệt càng nghĩ thoáng hơn, nhân lúc cây rau khô héo, ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, dù cũng trông mong nó thể lớn đến mức nào.
Sông cạn, nước giếng trong làng cũng ngày càng thấp.
Để đề phòng lãng phí, thôn trưởng bất đắc dĩ đành khóa giếng nước , mỗi sáng xếp hàng thống nhất định lượng lấy nước.
May mà, nước trong gian của Giang Thanh Nguyệt thì cần lo lắng.
Ngoài việc tự dùng, nàng còn lén lút đổ đầy nước chum nước trong nhà.
Nhà dột gặp mưa đêm.
Ngày thứ tư khi Tống Nghiên , triều đình ban chiếu lệnh lao dịch mới.
Yêu cầu nhà, phàm nam đinh từ mười lăm tuổi đến sáu mươi tuổi, đều tham gia đào giếng khai mương để đối phó hạn hán.
Khác với lao dịch những năm , năm nay chỉ là nam đinh đủ tuổi đều tham gia, mà thời gian cũng lâu hơn những năm , một khi là ba mươi ngày.
Đợi thôn trưởng tuyên bố xong tin tức , tất cả mặt đều ngây .