Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:29:24
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bữa sáng Giang Thanh Nguyệt chuẩn là cháo thịt băm, trong đó chỉ thịt băm mà còn rau xanh thái nhỏ.

Nấu mềm nhừ, bổ dưỡng dễ tiêu hóa.

Đợi bữa sáng mang , bà Ngô cùng những khác cũng dậy về chuẩn công việc của .

Giang Thanh Nguyệt từ từ đỡ Tống Nghiên dậy, để nửa tựa giường sưởi: "Tự ăn ?"

Tống Nghiên khẽ nhấc cánh tay thương của lên: "Tay nhấc lên ."

Giang Thanh Nguyệt đảo mắt quanh, trong nhà cũng chiếc bàn nhỏ nào thể đặt lên giường sưởi.

Đành bưng bát lên, cầm thìa đút cơm cho .

Tống Nghiên khẽ cong môi, ăn mấy miếng lớn, cơn đói trong bụng dịu bớt.

Nhớ những lời Nương , trong lòng khỏi chút hổ thẹn.

"Xin , hai ngày nay khiến lo lắng ."

Giang Thanh Nguyệt phản bác, mà sang hỏi: "Các ngươi đột nhiên xông tới, là để cứu ? Hay là săn hắc hùng?"

Tống Nghiên ngẩng mắt nàng một lúc, hiểu rằng nàng .

"Thật chủ yếu là để săn hắc hùng, khi đông, lượng con mồi hoạt động núi càng lúc càng ít, bọn rình rập trong rừng mấy ngày mà phát hiện thứ gì đáng giá."

"Sau thấy tiếng la hét trong rừng, đợi đến khi bọn chạy tới, mấy đó hắc hùng xé xác còn mạng sống , dù cứu cũng quá muộn."

"Hơn nữa, con hắc hùng đó chọc giận, nếu bọn g.i.ế.c nó, nó sẽ theo mùi hương của những khác mà xông xuống núi."

Giang Thanh Nguyệt gật đầu: "Lần săn hắc hùng , về các ngươi đừng săn trong rừng sâu nữa nhé? Hiện tại bạc tích cóp cũng đủ dùng ."

Tống Nghiên ừ một tiếng: "Được, theo , nữa."

, cái chỗ với , tìm cơ hội xem , chỗ đó vấn đề gì, nhiều như bọn cũng thể ở . Lương thực mang theo cũng giấu trong hang núi con đường tất yếu ."

"Thời gian sẽ bảo lão nhị dẫn đội tiếp tục lên núi, mượn cớ săn mà lén lút vận chuyển lương thực tới đó."

Hai đang bàn bạc, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thôn trưởng.

Giang Thanh Nguyệt vội vàng thu dọn bát đĩa: "Thôn trưởng, các cứ trò chuyện ."

Thôn trưởng xuống tiên quan tâm đến vết thương của Tống Nghiên, thấy hồi phục tệ, liền đến chuyện bán hắc hùng.

"Ta định cùng lão đại Giang Đô phủ xem thử, nhưng , con đánh gấu rừng lập đại công, còn thương. Ta bàn với , bạc bán con hãy lấy một nửa để dưỡng thương, còn sẽ chia cho , con thấy thế nào?"

Lần Tống Nghiên hề khách khí: "Đều theo sắp xếp của thôn trưởng."

Lần , nhanh chóng bạc để tích trữ lương thực, nên chỉ lấy một phần.

nếu nào cũng chia đều, e rằng sẽ dần coi đó là lẽ thường.

Nên mới thuận thế đồng ý với đề nghị của thôn trưởng.

Sau khi bàn bạc xong với Tống Nghiên, thôn trưởng liền cùng Tống Xuân Sơn, dẫn thêm hai thủ , cùng khiêng con gấu rừng lên xe, dùng cỏ khô phủ kín, vội vã chạy đến Giang Đô phủ.

Đối với chuyện Tống Nghiên cùng nữa săn con vật lớn, đám họ Vương im lặng đến lạ.

Có lẽ là vì sợ Tống Nghiên cùng sẽ tìm họ gây sự, dù đến giờ họ vẫn cho rằng Tống Nghiên thương là để cứu họ.

Nếu Tống Nghiên dẫn tay, những của họ e rằng sẽ chỉ c.h.ế.t nhiều hơn.

Và mấy ngã xuống đó e rằng ngay cả thây cũng giữ .

, trừ Vương Ma Tử và mấy kẻ vô , những còn đều ơn Tống Nghiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-126.html.]

Tuy rằng cũng đỏ mắt ghen tị khi họ săn hắc hùng, nhưng khi chứng kiến thực lực của bọn họ, cũng dám lời lẽ trêu chọc gì nữa.

Mặt khác.

Sau khi thôn trưởng bán gấu rừng và chia bạc xong, liền giục giã họ nộp tiền thuế lao dịch, còn thì tiếp tục tích trữ lương thực.

Và Tống Hạ Giang cũng bắt đầu lén lút dẫn núi, tiếp tục vận chuyển lương thực giấu hang núi.

Tuy họ lấy cớ là tiếp tục lên núi săn bắn, nhưng thực tế mỗi chỉ vội vàng săn vài con gà rừng, thỏ rừng là liền xuống núi.

Nghỉ ngơi một hai ngày ở nhà lên núi.

Đối với hành động của họ, đám họ Vương tuy thấy kỳ lạ, nhưng cũng dám hỏi nhiều.

Chỉ cho rằng vì Tống Nghiên thương, những còn kỹ thuật săn b.ắ.n , nên mới săn con vật lớn nào nữa.

Ngoài việc lén lút vận chuyển lương thực, những đàn ông ở nhà mấy ngày nay cũng liên tục lên núi chặt củi tích trữ củi đốt dùng cho mùa đông.

Mọi Tống Nghiên đang ở nhà dưỡng thương, đều tự giác giúp họ tích trữ đủ củi đốt .

Bên ngoài bận rộn, Tống Nghiên hiếm hoi sự nhàn rỗi.

Mấy ngày nay, vẫn luôn theo lời dặn của Giang Thanh Nguyệt, mỗi ngày chỉ dưỡng thương trong nhà ngoài.

Ngoài ăn ngủ, nhiều nhất là dạo trong nhà, và theo dõi Giang Thanh Nguyệt luyện chữ.

Giang Thanh Nguyệt vốn chỉ để dưỡng thương cho , đừng để mầm bệnh mà lỡ dở việc lánh nạn, nào ngờ trái tự tìm cho một “nhiệm vụ phiền toái”.

Thế là mỗi ngày nàng điên cuồng hầm đủ loại canh tẩm bổ cho , hy vọng mau chóng bình phục để ngoài tìm việc , khỏi ở nhà ngày ngày cứ chằm chằm nàng.

Ngoài các món thịt rừng thỉnh thoảng Tống Xuân Sơn mang về từ núi, bà Ngô còn bảo Tống Xuân Sơn mua hơn chục con gà mái về nuôi trong sân.

Cách vài ba bữa thịt một con hầm canh cho , trứng gà đẻ cũng đều gửi sang nhà bên cạnh.

Ngoài , vết thương của Tống Nghiên cũng thuốc thường xuyên.

Dưới sự chăm sóc đa phương diện, vết thương của Tống Nghiên hồi phục nhanh, thịt non cũng từ từ mọc lên.

Ngay lúc , đại quân lao dịch do triều đình triệu tập cũng bắt đầu khởi hành từ các thôn làng.

Người nhà họ Vương khi hai vấp váp, bạc trong tay cũng tiêu hao gần hết.

, hầu hết quá do dự, trực tiếp theo đại quân ngoài đào giếng.

Còn nhà họ Tống, đồng loạt chọn dùng bạc để miễn trừ lao dịch.

Việc đúng như dự liệu, nhưng điều khiến ngạc nhiên là bốn đàn ông nhà họ Giang phục dịch lao dịch ai ?

Hơn nữa, Giang Thúy Thúy cũng bán cho nhà quyền quý như nàng , mà đến giờ vẫn còn ở trong thôn.

Vậy bạc miễn lao dịch của nhà họ Giang là từ ?

Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt khi lánh nạn, thể bất kỳ sơ suất biến cố nào, vì Giang Thanh Nguyệt khi tin liền lập tức với Tống Nghiên.

Tống Nghiên xong cũng cảm thấy lạ.

“Chẳng lẽ bọn họ còn họ hàng thích nào bên ngoài cho mượn bạc ?”

Giang Thanh Nguyệt cố gắng nhớ , lắc đầu, “Chắc là , bọn họ vốn là từ nơi khác chuyển đến, bình thường ngay cả trấn cũng từng khỏi, họ hàng thích?”

“Hơn nữa, theo tình hình hiện tại, nhà nhà đều khó khăn, lợi lộc lớn lao, ai sẽ cho bọn họ mượn bạc?”

Tống Nghiên trầm tư một lát, đó ngẩng mắt nữa về phía Giang Thanh Nguyệt.

Lần cả hai hẹn mà cùng lên tiếng, “Là trong tộc họ Tống?”

Loading...