Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:29:51
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khuya, giá lạnh như hình với bóng, bao trùm đại viện chân núi.

Mọi đều nín thở, ai nấy đều dựng tai, lắng động tĩnh từ xa.

Ngay cả những đứa trẻ đang tạm thời ẩn náu trong nơi trú ẩn an cũng đều im bặt, dám phát một chút tiếng động nào.

Ngay khi cả đại viện đang chìm trong một mảng tối đen và tĩnh mịch, từ xa đột nhiên truyền đến từng trận tiếng bước chân chạy.

Tuy rằng âm thanh nhỏ, nhưng vẫn thấy, khỏi trong lòng thắt , lập tức càng siết chặt nỏ tên trong tay.

Bầy sói giống như đêm qua, khi đến ngoài đại viện tiên là vây quanh tường viện dò xét một lượt.

Cuối cùng tìm thấy sơ hở ngay ngoài cổng chính.

Ngay đó, con sói dẫn đầu từ từ đẩy cánh cổng khép hờ lẻn đại viện, thấy những con sói c.h.ế.t treo lơ lửng trong sân thì nhịn vòng đó, phát tiếng rên rỉ trầm thấp.

Khiến gà, vịt, lừa, chó trong đại viện cũng bất an sủa khẽ.

Đám sói phía cũng còn dừng , ào ào xông sân, nhanh tập trung sáu con sói .

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Nghiên và ba khác từ bốn góc đồng thời c.h.é.m đứt dây thừng, vị trí của bầy sói lập tức sụp đổ.

Đám sói phía cũng ngoại lệ, tất cả đều rơi bẫy bố trí sẵn từ .

Nhất thời, tiếng tru rống vang lên ngớt, các ẩn trong màn đêm cũng từ bốn phương tám hướng trong đại viện xông .

Cầm lấy nỏ tên trong tay bắt đầu b.ắ.n về phía những con sói trong bẫy.

Vẫn còn vài con sói định nhảy , cũng đội thứ hai cầm những cây giáo tre dài đ.â.m trở xuống.

Trong lúc c.h.é.m g.i.ế.c ác liệt, sói vương dẫn đầu đột nhiên nhảy một cái trực tiếp từ trong bẫy thoát ngoài.

Thấy sắp chạy đến cổng chính, Tống Nghiên nhanh chân vác d.a.o phay xông tới, chặn ở cửa.

Những còn đang c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt, nhất thời thể phân .

Đợi đến khi phát hiện , chỉ thấy một một sói đang đối đầu ở cửa.

Sói vương ngửa mặt lên trời tru dài một tiếng, nhe răng trợn mắt lao về phía Tống Nghiên.

Mọi chạy đến giúp, nhưng kịp nữa .

Chỉ thấy Tống Nghiên tay nắm d.a.o phay, ngay khoảnh khắc sói vương lao đến vồ lấy, dậy nhảy phía con sói, vung d.a.o trực tiếp c.h.é.m xuống cổ nó.

Một nhát đủ, bổ thêm một nhát.

Sói vương giãy giụa bám lên cổ Tống Nghiên, nhưng quá muộn, cuối cùng bỏ mạng lưỡi d.a.o của Tống Nghiên.

Sói vương chết, những con sói còn cũng rõ ràng còn ý chí sống nữa, nhanh đều bỏ mạng trong bẫy.

Sau khi bộ bầy sói giết, đại viện nữa bùng cháy lửa trại.

Người già, trẻ con và phụ nữ bảo vệ trong tường vây cũng đều ào .

Thấy m.á.u chảy lênh láng khắp sân, khỏi sợ hãi mà mặt tái nhợt.

May mắn , những con sói đều c.h.ế.t , nhúc nhích.

Giang Thanh Nguyệt từ khe hở thấy cảnh Tống Nghiên cận chiến với sói vương, lập tức chạy đến kiểm tra xem thương .

Tay áo của Tống Nghiên rách trong cuộc c.h.é.m g.i.ế.c , kiểm tra, quả nhiên cánh tay sói vương cào rách.

Giang Thanh Nguyệt hít thở dồn dập, vội vàng đưa về lều.

Dùng nước sạch rửa sạch vết thương, đó bôi thuốc băng bó, mãi đến khi m.á.u ngừng chảy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đau lòng một cái: “Có đau ?”

Tống Nghiên nhạt gật đầu: “Đau c.h.ế.t .”

Thực vết thương nghiêm trọng bằng , nhưng , Giang Thanh Nguyệt vẫn khỏi lo lắng.

“Đau lắm ư? Có thương xương ? Hay còn chỗ nào khác thương?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-152.html.]

Thấy nàng sắc mặt tái nhợt, Tống Nghiên mới vội vàng đổi lời : “Trêu nàng thôi, đau , chỉ là một chút vết thương ngoài da thôi, dưỡng hai ngày là khỏi.”

Nghe xong, Giang Thanh Nguyệt vui liếc một cái: “Ngươi còn tâm tư đùa giỡn, ngươi xông ngoài thật sự khiến sợ c.h.ế.t khiếp.”

Ánh mắt Tống Nghiên lướt qua một tia ấm áp và áy náy: “Xin , chỉ để sói vương trốn thoát, khiến nàng lo lắng .”

Giang Thanh Nguyệt cũng sói vương một khi trốn thoát, nhất định sẽ báo thù.

Lựa chọn của Tống Nghiên sai.

Tuy nhiên, nàng vẫn giả vờ tức giận cảnh cáo: “Lần hành động gì thì cẩn thận cho . Ta tuổi còn trẻ mà chốn thâm sơn thủ tiết, tàn phế cũng .”

Tống Nghiên mím môi khẽ: “Phải, vi phu nhớ.”

Nói xong, hai , dậy sân.

Đợi khi hai trở , kéo hết sói trong bẫy lên, từng con một đặt sang bên cạnh, định nhân lúc đêm tối lấp đầy tất cả các bẫy, tránh để trẻ con vô tình thương.

Thấy Tống Nghiên trở về, đều dừng tay tiến lên hỏi han quan tâm: “Thế nào? Bị thương nặng ?”

Tống Nghiên khẽ gật đầu: “Cũng tạm, chỉ là một chút vết thương ngoài da.”

Nói đoạn, dặn dò : “Trong sân mùi m.á.u tanh quá nồng, e là sẽ dụ dỗ dã thú khác, vất vả một chút, đêm nay rửa sạch và che lấp vết m.á.u .”

Mọi đều đồng thanh đáp lời, kết thúc chiến đấu, ai cũng tâm tư ngủ nghê.

Liền định đêm nay lột da và xử lý những con sói .

Hôm nay g.i.ế.c sói, công lao của Tống Nghiên là lớn nhất.

Tất nhiên để sói vương cho Tống Nghiên.

Những con sói còn mỗi nhà một con, sói dư cũng định giao cho Tống Nghiên xử lý.

Thịt sói thô và tanh, Giang Thanh Nguyệt và Ngô thị cùng những khác đều tránh xa.

Tống Nghiên thấy , liền chỉ để một con cho đại ca nhị ca tự xử lý ăn.

“Phần thịt còn chia , da sói để cho .”

Nhà họ Tống bảy miệng ăn, định giữ bảy tấm da sói. Khi trời lạnh, dù là chăn áo choàng lớn, da sói đều là vật để giữ ấm.

Những già cùng lên núi giỏi thuộc da, căn bản cần họ động tay.

Diệt xong bầy sói, tảng đá lớn trong lòng đều rơi xuống.

Giải quyết xong mối lo lớn, liền nghĩ đến việc xuyên qua rừng già để lấy những đồ đạc cất ở đó đây.

Tuy là những thứ cần dùng gấp, nhưng dù ở chốn thâm sơn cái gì cũng thiếu thốn, những thứ đó cuộc sống cũng bất tiện.

Vết thương ở cánh tay của Tống Nghiên nghiêm trọng, nên nghỉ ngơi hai ngày dẫn hai mươi cùng trở rừng già.

Những đều là những từng theo Tống Nghiên sâu trong núi đây, đường nhanh.

Mọi mất đến nửa ngày xuyên qua rừng già đến bên ngoài. Thấy còn xa nhà, đều nhao nhao đề nghị xuống núi về nhà xem .

Dù chỉ là từ xa một cái cũng .

Tống Nghiên hiểu sự cam lòng của , cộng thêm bản vốn cũng xuống núi lấy những thứ kịp mang lên, liền đồng ý dẫn xuống núi.

“Lát nữa chúng tiên quan sát chân núi một lát, đợi đến khi trời tối xác nhận hẵng xuống núi.”

“Mọi tối nay thu dọn tất cả những thứ cần mang núi cho thật kỹ, sáng sớm mai khi trời sáng chúng về, kẻo lâu ngày khiến lo lắng.”

Mọi đều gật đầu đồng ý, tiên là ẩn nấp chân núi quan sát một lúc lâu, phát hiện trong thôn trống rỗng lưu dân, lúc mới đánh đuốc về phía ngôi nhà quen thuộc.

Trên đường về nhà, trong lòng năm vị tạp trần, xót xa hoài niệm.

Thậm chí bắt đầu nghĩ đến khả năng dọn về.

Nếu lưu dân núi đều hết, loạn binh, chăng qua một thời gian nữa thể về?

Nào ngờ mới đến đầu làng, cảnh tượng mắt dọa cho hồn vía lên mây, ngay cả ý niệm cũng lập tức tan biến.

Loading...