Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-09-24 03:22:58
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa hè trong núi sâu đến muộn hơn bên ngoài một chút, dường như ngày tháng cũng trôi chậm hơn bên ngoài một chút.

Tết Đoan Ngọ, trời vẫn nhanh chóng trở nên nóng bức.

Hè đến, lũ trẻ đều hẹn mà cùng bắt ve sầu.

Trước khi ở trong thôn, thích buổi tối xách đèn, thừa lúc đêm khuya lén chạy rừng cây sờ ve sầu.

Cứ đến tối, những con nhộng ve đang ngủ vùi trong đất liền lặng lẽ thừa lúc trời tối bò lên cây hút nhựa cây.

Thừa lúc nhộng ve còn lột xác, trực tiếp bắt về nhà đặt lồng tre bậu cửa sổ.

Ngày hôm , ve lột xác liền nướng ăn trực tiếp, vỏ ve lột cũng là một vị thuốc đông y.

Chỉ là hiện tại trong núi sâu, buổi tối mò mẫm trong bóng tối ngoài dù cũng an , lớn cũng đồng ý.

Không ăn nhộng ve, lũ trẻ cũng bỏ cuộc, chỉ đợi trời sáng liền chạy ngoài.

Ai may mắn, còn thể thừa lúc sương đêm nặng mà bắt vài con ve lột xác.

Có đứa thì dứt khoát trực tiếp trèo cây bắt những con ve sầu bay.

Thực ve sầu trưởng thành cũng thể ăn, ngắt đầu bỏ đuôi chỉ ăn phần bụng, hương vị một nét độc đáo riêng.

Giang Thanh Nguyệt thấy lũ trẻ hăng hái bắt ve sầu đến , để tránh chúng trèo cây gặp côn trùng độc hoặc ngã xuống, nàng cũng đưa một ý kiến.

Dùng một đầu sào tre dài quấn mạng nhện, quấn đến một mức độ nhất định thì thể dính ve sầu.

Chắc là tay nghề nàng , những con ve sầu lũ trẻ dính đều lượt tặng cho Giang Thanh Nguyệt.

Nàng cũng khách khí, nhận lấy xong liền gọi lũ trẻ cùng đến ăn ve sầu nướng.

Giá nướng xếp bằng gạch đất còn sót khi xây nhà, tiện lợi hơn giá đá, xiên tre đặt lên vặn kích thước.

Than là loại đốt khi khai khẩn núi đây, đốt lên khói ít, đặc biệt thích hợp để nướng thịt.

Ve sầu sạch dùng xiên tre xiên thành xâu, phết dầu xong trực tiếp đặt lên nướng lửa nhỏ cho chín.

Cuối cùng rắc thêm gia vị bí truyền của Giang Thanh Nguyệt, khiến lũ trẻ ăn đến sung sướng tột độ.

Đàn ông lên núi săn thú trở về đại viện thì thấy Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai đang dẫn một lũ trẻ ăn nhộng ve nướng.

Vốn định nhạo chút thịt gì ngon.

kịp mở miệng, mùi hương bay tới cho mê mẩn.

Tống Hạ Giang trực tiếp dỡ con hoẵng vai xuống, với Tống Nghiên, "Thịt hoẵng mềm mại thơm ngon, thấy để xiên thành xâu nướng ăn là thích hợp nhất!"

Tống Nghiên "xì" một tiếng, "Muốn ăn thì tự tay !"

Tống Hạ Giang ngượng ngùng hì hì , "Ta ngay đây."

Lũ trẻ thấy lớn đều săn thú trở về, bụng cũng ăn gần no, đều lũ lượt chạy về nhà.

Giang Thanh Nguyệt đưa những xiên nướng còn cho Tống Nghiên, bảo ăn một chút lót .

Không lâu , Tống Hạ Giang mang thịt hoẵng sạch thành từng miếng, cắt thành khối theo kích thước Giang Thanh Nguyệt dặn dò.

Tống Xuân Sơn chịu trách nhiệm vót xiên tre.

Những còn đều giúp xiên thịt.

Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên liền cạnh giá nướng, một nướng một phết dầu rắc gia vị.

Cả nhà quây quần bên giá nướng chính là một bữa cơm, ăn xong thịt nướng, còn bánh nướng, lo đủ no.

Ăn đến cuối cùng, no căng, nhưng miệng vẫn còn chút thòm thèm.

Tống Đông Mai xoa bụng cảm khái, "Giá mà ngày nào cũng ăn thịt nướng thế thì mấy!"

Mọi nhịn , đều nhao nhao ngày nào cũng ăn thịt nướng cũng sẽ ngán thôi.

Hiện giờ rau dại đều già, chỉ còn một rau dương xỉ khô, nấm, măng khô các loại đổi ăn mỗi ngày.

Rau trong vườn rau còn mọc đủ lớn, bà Ngô đều nỡ nhổ bây giờ để ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-167.html.]

mấy ngày nay bữa ăn trong nhà cơm mì, thì là thịt Tống Nghiên và Tống Hạ Giang săn thú trở về.

Mấy còn thì tạm , riêng Trương Tố Nương đang mang thai ngày trời nóng bức thế thì chút khó chịu.

Tống Đông Mai linh cơ khẽ động, lập tức gọi Giang Thanh Nguyệt ngày mai cùng lên núi hái ít quả dại về.

Ngày thường, Tống Xuân Sơn bận rộn việc đồng áng, bà Ngô bận rộn vườn rau, Trương Tố Nương thì phụ trách nuôi gà cho vịt ăn trông nom thỏ.

Ba còn lo công việc nhà, chút đan lát và thêu thùa.

Bởi , thường ngày núi chỉ bốn bọn họ, chẳng qua Tống Nghiên và Tống Hạ Giang thì săn.

Tống Đông Mai và Giang Thanh Nguyệt hai thì chuyên hái lượm, thứ gì ăn thì kiếm về.

Cùng phụ trách công việc tương tự với hai còn lũ trẻ.

Nghe quả dại trong núi chín, chúng chạy nhanh hơn cả hai , hệt như bầy khỉ hoang trong núi, tìm kiếm trái cây khắp núi khắp rừng.

May mắn là Tống Nghiên thời gian ít dẫn khắp các ngọn núi gần đó, chỉ cần ở trong phạm vi họ vạch sâu rừng già, thì cũng chẳng vấn đề gì lớn.

Vào đầu hạ, trong núi nhiều nhất vẫn kể đến quả mâm xôi dại và dâu tằm rừng, hương vị chua chua ngọt ngọt cũng là món khoái khẩu của lũ trẻ.

Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai cũng hái một ít, nhưng vì để lâu nên hám nhiều.

Hai đầu tiếp tục lên núi, định kiếm chút đào lông dại và mơ chua về.

Tới nơi xem, đào lông dại trĩu trịt cả một cây, mơ chua càng nhiều đến đáng mừng.

Mặc dù quả nhỏ, vài quả còn nứt , nhưng tuyệt nhiên ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng phấn khích của hai .

Hai mỗi thứ hái nửa giỏ, đường về thì trực tiếp rửa sạch trong suối núi ven đường mới mang về.

Mang về cho mấy nếm thử, ai nấy đều chua đến nhăn nhó cả mặt.

Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai hai , hẹn mà cùng bật khúc khích.

Thật nãy khi rửa ở suối núi thì các nàng ăn , đúng là chua thật.

Cũng chỉ Trương Tố Nương đang mang thai là thích món .

hái , chẳng lẽ bỏ phí .

Tương tự mà sầu muộn còn những nương khác trong sân lớn, cũng đang đau đầu với một giỏ quả chua mà lũ trẻ hái về.

Mọi đều Giang Thanh Nguyệt thường ngày chút tài nấu nướng, bèn thi tới thỉnh giáo.

Giang Thanh Nguyệt đống đào chua mà suy nghĩ, nếu trong núi quả thạch sương sáo thì mấy.

dù cho hiện giờ thể tìm thấy, trái cây mùa e rằng vẫn chín.

Bởi nàng bèn trực tiếp đề nghị nấu canh ngọt mà uống, khi nấu xong để nguội thêm chút mật ong hương vị chắc hẳn cũng tệ.

Còn về mơ chua, thì thể thành ô mai mơ.

Mơ rửa sạch, để ráo nước, đó cắt đôi bỏ hạt, trực tiếp phơi nắng hai ngày.

Phơi khô xong thì cho lên nồi hấp, phơi khô nữa.

Ô mai mơ theo cách cần thêm đường, nhưng cũng thể loại bỏ kha khá vị chua, chẳng cách nào phù hợp hơn với những đang thiếu đường như các nàng.

Lũ trẻ thể phơi khô ăn dần, liền càng thêm hăng hái hái mơ.

Thật thì chẳng cả, hái về phơi khô thể ăn vặt dần.

Song lũ trẻ kể từ khi uống canh đào ngọt, liền mê mẩn thôi.

trong núi chẳng giống như đời , nhiều đồ ngọt và quà vặt để ăn đến thế, mùa hạ, một bát canh đào ngọt mát lạnh như là món khoái khẩu của lũ trẻ .

lớn trong nhà tiếc nuối mật ong, dù hiện giờ hoa trong núi ngày càng ít, ong mật cũng ngày càng hiếm.

Trong tình cảnh bất đắc dĩ, tới tìm Giang Thanh Nguyệt, xem nàng còn cách nào khác .

Giang Thanh Nguyệt cũng gần như bó tay, cho đến khi nàng phát hiện một đám cỏ tranh trắng ở hạ nguồn suối, ánh mắt nàng bỗng sáng lên.

Rễ của cỏ tranh trắng chính là rễ cỏ tranh, hương vị thanh ngọt, thể thanh nhiệt giải khát, dùng để nấu canh ngọt thì còn gì bằng.

Loading...