Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-09-24 03:23:00
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Muối mỏ thường là do hồ nước mặn bốc mà thành, cũng thể là do sự vận động địa chất từ hàng vạn năm mang đến vùng núi .

Bất kể là vì lý do gì, mỏ muối trong thời cổ đại đều là nguồn tài nguyên vô cùng quý giá.

Giang Thanh Nguyệt tuy kiếp từng thiếu muối, nhưng ở đây chỉ vài tháng ngắn ngủi, cũng sớm hiểu muối quý giá bao đối với bách tính thường dân.

Tống Nghiên lớn lên tại vùng đất đương nhiên càng cần .

Có muối , liền thể đảm bảo nhu cầu sinh hoạt cơ bản hàng ngày, hơn nữa còn thể biến thịt săn thành lạp xưởng và thịt khô, ướp dưa muối và nhiều thứ khác.

Cứ thế, mùa đông sẽ lo thiếu thức ăn.

bất kể là triều đại nào, muối vẫn luôn là mặt hàng độc quyền của triều đình, bách tính tự ý sản xuất hoặc buôn bán muối đều là trọng tội.

Bởi mỏ muối chỉ là một sự bất ngờ, mà đối với thường dân còn là một củ khoai nóng bỏng tay.

Giang Thanh Nguyệt nhất thời cũng đầu mối nào, bèn mở lời hỏi ý định của Tống Nghiên.

Tống Nghiên thật đường về nghĩ tới vấn đề , cũng từng kể chuyện cho ngoài.

“Hiện giờ mới muối, nhất thời thiếu, chuyện vội, chúng cứ từ từ tính toán lâu dài, tạm thời đừng cho khác .”

Giang Thanh Nguyệt cũng hiểu đạo lý ‘lòng phòng thể thiếu’, càng dám đánh cược lòng .

Chừng nào tới lúc thích hợp, tuyệt đối thể để ngoài đến sự tồn tại của mỏ muối.

Vợ chồng hai khi bàn bạc xong, liền tạm thời gác đến nữa, vẫn sống cuộc sống như thường lệ.

Mà bầy khỉ kể từ khi rời , cũng xuất hiện trở nữa.

Trong sân lớn mới khôi phục hai ngày yên tĩnh, ngày nọ trong núi sâu truyền đến tiếng gầm gừ quỷ dị.

Tiếng gầm , trực tiếp lôi từ trong nhà ngoài, hoảng hốt tụ tập giữa sân.

“Đây là tiếng gì ? Nghe mà lòng cứ run rẩy.”

“Sao giống như thứ gì đó to lớn lắm, lẽ nào con gấu đen nào đó chạy từ rừng già ?”

Mọi thể là gấu đen, ai nấy đều sợ đến mặt tái mét.

Chưa kịp mở lời nữa, tiếng gầm đó vang lên nữa.

Lần , ít đều rõ ràng, đặc biệt là hơn hai mươi theo Tống Nghiên đánh hổ.

“Hình như là tiếng hổ gầm.”

“Hổ gầm núi rừng, đây tuyệt nhiên chuyện lành.”

Người xưa thường , hổ gầm núi rừng, bách thú tan tác.

Đừng đến dã thú trong núi, ngay cả gà vịt và thỏ rừng trong sân lớn cũng bắt đầu chút xao động bất an.

Huống hồ, hổ cũng sẽ vô duyên vô cớ gầm gừ trong rừng.

Để rõ chuyện gì đang xảy , Tống Nghiên trực tiếp cầm cung tên chuẩn rừng già xem xét.

Tống Hạ Giang và Đại Hổ, Tiểu Hổ cũng vội vàng cầm khí giới theo .

Những hán tử khác từng cùng đánh hổ cũng đều thi vớ lấy đồ nghề cùng rừng già xem xét.

Tống Nghiên trực tiếp ngăn , “Lần để đánh hổ, đông chỉ thêm phiền phức, bốn chúng , những khác ở bảo vệ .”

Giang Thanh Nguyệt tiếng gầm trong lòng cũng chút rùng , nhịn lo lắng Tống Nghiên, “Hãy cẩn thận an , trở về sớm nhé.”

Vừa , nàng đưa chiếc áo giáp cỏ mà y thường dùng để ngụy trang khi núi sâu cho y.

Tống Nghiên ừ một tiếng, “Yên tâm , chỉ từ xa xem là chuyện gì sẽ trở về.”

Bốn sải bước chạy về phía rừng già.

Những đàn ông ở vội vàng gọi tất cả những đang ở bên ngoài về, đồng thời đóng chặt cửa lớn, liên tục quan sát động tĩnh bên ngoài.

Mặc dù tạm thời an , nhưng mặt mỗi đều đầy ắp sự lo lắng.

Đến cả cơm cũng chẳng còn tâm trí mà nấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-169.html.]

Lại Tống Nghiên bốn khi nhanh chân rừng già, liền mặc áo giáp cỏ ngụy trang bắt đầu tiến về phía âm thanh.

Mãi đến khi động tĩnh đến gần, lúc mới dừng bước.

Tống Nghiên hiệu, bốn cùng tìm những cây đại thụ to nhất gần đó bắt đầu leo lên.

Đợi leo lên đến chỗ cao, từ xa về phía âm thanh, lúc mới rõ là chuyện gì.

Ngay trong cái hang núi mà đầu giấu lương thực, cũng là đầu gặp bầy sói, lúc một đám nam nhân mặc binh giáp đang cầm trường thương đối đầu từ xa với một con hổ.

Đại Hổ mắt tinh nhanh chóng nhận , quần áo mà đám binh sĩ đang mặc chính là những thứ lột từ chân núi .

“Lại là đám lính loạn đó, bọn chúng đến rừng già gì?!”

“Lẽ nào là để đánh hổ?”

Tống Nghiên xùy một tiếng, chỉ sâu bên trong hang núi.

Ba nheo mắt kỹ, kinh ngạc đến nỗi suýt nữa thì hét toáng lên.

“Là Giang Hữu Điền và Giang Hữu Lương? Bọn chúng về phương nam tránh nạn ?”

Tống Nghiên khẽ nheo mắt, điểm trong hang núi và binh khí trong tay, lập tức gọi ba xuống cây.

Vừa đặt chân xuống đất, Tống Nghiên liền vội vàng dẫn ba xuyên qua rừng già, về hướng nhà theo đường cũ.

Đợi khỏi rừng già, ba lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nghiên ca, tiếp theo chúng đây?”

Tống Nghiên khẽ cụp mắt, trầm giọng : “Trước tiên hãy dùng đá và cành cây chặn kín lối của rừng già, những việc còn về nhà bàn.”

Tiếp đó, bốn cẩn thận dùng lá cây che phủ tất cả dấu chân gần rừng già.

Rồi chuyển đá và cành cây đến chặn kín lối của rừng già, tạo ảo giác nơi đường .

Bận rộn xong những việc , bốn mệt đến mồ hôi đầm đìa, nhưng cũng chẳng màng nghỉ ngơi, đang sốt ruột chờ đợi, liền thẳng tiến về sân lớn.

Khi về đến nhà, trời tối sầm, nhưng đều sốt ruột chờ đợi trong sân lớn, đến cả đèn cũng chẳng tâm trí mà thắp.

Thấy bốn trở về, lúc mới như tỉnh mộng mà nhóm lửa.

Tống Nghiên vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Đừng nhóm lửa.”

Nghe tiếng , mấy ôm củi lên đều dọa giật , củi cũng vương vãi khắp nơi, “Không thể nhóm lửa ? Chuyện gì ?”

Tống Nghiên gật đầu, lập tức kể tình hình trong rừng già cho .

Mọi Giang Hữu Điền và Giang Hữu Lương núi, sắc mặt tức thì tái nhợt.

“Bọn chúng chẳng về phương nam tránh nạn ? Sao đến rừng già ?”

, dẫn binh lính đến? Sẽ là cố ý đến tìm chúng đó chứ?”

Thấy sốt ruột bàn tán xôn xao, trưởng thôn vội vàng hô dừng , “Mọi đừng vội, tiên hãy A Nghiên .”

Sắc mặt Tống Nghiên lúc cũng chút ngưng trọng.

“Nếu đoán sai, chắc hẳn là hai đó cố ý dẫn lên núi tìm lương thực.”

Ngày , Tống Đại Tráng từng dẫn Giang Hữu Điền và Giang Hữu Lương cùng rừng già tìm hang núi.

May mắn là đó bọn họ kịp thời chuyển lương thực .

E rằng ngày khi Tống Đại Tráng chuyện với hai đó, chút khoa trương về lượng lương thực, bởi mới khiến hai đó cứ mãi nhớ mãi quên.

Ban đầu gặp gấu mù mà giữ mạng, ngờ giờ còn dám tiến tìm lương thực.

Chỉ e là chúng đoán bọn trốn núi sâu, ỷ đông thế mạnh, đến đây cướp lương thực tiện thể báo thù.

Tống Nghiên xong, lòng càng thêm vững tin suy nghĩ của .

! Ngày đó chỉ Tống Đại Tráng và hai bọn họ cùng rừng già, vị trí cái hang đó!”

“Giờ thì đây? Bọn chúng đến nhiều như chỉ sợ là chuẩn , chúng đánh ?”

Loading...