Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-09-24 06:51:47
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đang bận rộn với đủ loại dưa muối thịt xông khói, Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên cũng chính thức bắt đầu dẫn bọn trẻ giấy.

Lúc , vỏ cây dâu tằm ngâm trong suối mấy ngày trở nên mềm mại, chỉ cần nhẹ nhàng bóc một lớp vỏ sẫm màu bên ngoài là thể bỏ , chỉ giữ lớp vỏ trắng bên trong để nấu.

Vỏ cây nấu trong nồi nước sôi đến khi nhừ nát, đó dùng cối đá giã nát thành bột giấy dạng sợi bông.

Đổ bột giấy bể nước khuấy tan, dùng khung lưới gỗ thành khuôn kích thước vuông vắn, nhẹ nhàng vớt bột giấy bám khuôn, đặt nắng phơi khô là thành giấy dâu tằm.

Giấy dâu tằm tuy cần bỏ bạc mua, nhưng việc tạo giấy dễ dàng, bọn trẻ cùng giúp đều cảm thấy sâu sắc, càng thêm coi trọng việc chữ.

Sau khi bước tháng đông, tuyết sớm bắt đầu rơi trong núi sâu.

Sau trận tuyết lớn đầu tiên, núi sâu vốn vàng óộm nay hóa thành một màu trắng xóa.

Sáng sớm đẩy cửa ngoài, bất kể là gần xa, các đỉnh núi đều như phủ một lớp chăn bông trắng xóa, vạn vật thế gian chìm trong sắc trắng, trông thật tĩnh mịch.

Ngoài đại sơn đang ngủ say, các loài động vật trong núi cũng lượt ẩn hang động.

Giang Thanh Nguyệt chợt hiểu cảnh tượng "ngàn núi chim bay hết, vạn lối bóng ".

Sau trận tuyết lớn, ngoài những đàn ông thỉnh thoảng ngoài thử vận may săn bắn, những còn cơ bản đều ở trong đại viện bắt đầu tránh rét.

Sau khi Tống Nghiên rảnh rỗi, lớp học tạm thời của bọn trẻ cũng chính thức khai giảng.

Bọn trẻ luyện tập lâu khay cát cuối cùng cũng thể cầm bút lông chữ lên giấy.

Điều kiện hiện tại thể mỗi đứa trẻ một quyển sách, Giang Thanh Nguyệt bèn nghĩ cách bảo lớn khiêng đá phiến đến, dùng thanh than củi đốt sẵn chép bộ bài văn và chữ cần học lên đó.

Ngoài những đứa trẻ với độ tuổi khác , ít lớn trong đại viện cũng lượt đến học.

lúc tránh rét cũng việc gì , học thêm một chút chung quy cũng lợi.

Lẽ cũng là khi theo núi, bọn họ mới dần dần nghĩ thông.

May mà bây giờ hiểu cũng muộn.

Thấy đều nỗ lực như , Giang Thanh Nguyệt cũng tiện lười biếng.

may mắn là, nàng cần theo nhận từng chữ, học thuộc từng chữ, chỉ cần thành nhiệm vụ luyện chữ của .

Còn nàng thường chọn xong chữ của cả ngày buổi sáng.

Sau bữa trưa, cả một buổi chiều dài đều dành để hưởng thụ và lãng phí.

Nằm thong dong giường sưởi ấm áp thoại bản, ăn óc chó và bánh hồng khô.

Trên bếp lò đất nung đỏ trong nhà, đang sôi lục bục là canh ngọt đào giao mộc nhĩ hầm một lúc.

Đào giao và mộc nhĩ đều ngâm nở , thái nhỏ đó cho nồi càng dễ hầm chất keo.

Uống một bát ngon lành, từ miệng đến đáy lòng đều ngọt ngào.

Đôi khi buồn chán, nàng cùng Đông Mai sang phòng đại tẩu trò chuyện.

Bà mẫu và đại tẩu giường sưởi công việc kim chỉ, nàng và Đông Mai thì ôm Y Y giường sưởi đùa giỡn, dùng bếp lò nướng vài củ khoai lang ăn, cũng một thú vui riêng.

Đôi khi thời tiết , Tống Nghiên còn dẫn nàng dạo trong núi.

Sau khi tuyết rơi, hồng mai trong núi cũng nở, lúc trở về tiện tay bẻ một cành, cắm bình gốm đặt trong nhà, cũng thêm một nét tươi sáng cho căn phòng.

Chiều tối, Tống Hạ Giang và Tống Xuân Sơn ngoài nhặt củi về, khi may mắn còn bắt hai con gà rừng mang về.

Mỗi khi , liền chắc chắn tối nay sẽ món hầm nồi gang.

xào xong thêm nấm ngâm nở và đậu đũa khô, đó cắt mấy củ khoai tây hầm chung.

Trong lúc hầm, bột ngô nhào vỗ thành bánh, dán một vòng quanh mép nồi gang, đậy nắp hấp một lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-202.html.]

Đợi bánh ngô chín, thả một nắm miến khoai lang ngâm , hầm thêm chốc lát là thể ăn.

Mùa đông hầm một nồi như , thịt rau lương thực chính, một nồi đầy đủ thứ.

Cũng đỡ mất công bên xào xong bên nguội.

Đôi khi hứng chí, nhấp nháp hai chén rượu nho ủ, cái vị đó càng thêm mỹ vị.

Trong mùa đông, nước sông cũng đóng băng.

Phía Giang Đô phủ cũng qua , may mà trong thành đoạn thời gian cũng sẽ chuyện lớn gì xảy , bèn dứt khoát ở núi sâu an tâm tránh rét.

Đại viện cũng hiếm hoi trải qua những ngày tháng yên bình và thoải mái.

Cuộc sống an như kéo dài đến tháng Chạp, khi qua mùng tám tháng Chạp ăn xong cháo Lạp Bát, đại viện bắt đầu náo nhiệt.

Mọi đều bắt đầu bận rộn chuẩn đồ dùng đón Tết.

Có lẽ là vì năm đầu tiên, hoặc cũng thể vì điều kiện sống hơn, đều cho thật náo nhiệt.

Các nữ nhân sớm ủ xong rượu gạo, đặt giường sưởi cho lên men.

Người khéo tay cũng cắt xong hoa dán cửa sổ, cắt xong giấy đỏ chờ Tống Nghiên giúp câu đối Tết.

Ngoài , còn xay đậu phụ, bánh trôi, hấp màn thầu, rán viên thịt, .

Khi đang chìm đắm trong niềm vui chuẩn đón năm mới, biểu hiện của Tống Nghiên hai ngày gần đây chút bất thường.

Người nhà còn tưởng y vì mỗi ngày dạy học cho bọn trẻ mà quá mệt mỏi.

Bèn đề nghị y nhân dịp Tết cho bọn trẻ nghỉ vài ngày, bản cũng nghỉ ngơi cho .

Nào ngờ Tống Nghiên mở miệng, liền khiến kinh ngạc đến ngây .

“Nương, con xuống núi về nhà xem .”

Ngô thị , đôi đũa tay cũng rơi xuống, “Chuyện gì thế ? Sao tự dưng xuống núi?”

Giang Thanh Nguyệt bình tĩnh hơn một chút, chỉ lặng lẽ liếc Tống Nghiên một cái.

Trong lòng nghĩ, cái mùa đông lạnh lẽo , cứ xuống núi lúc ? Lẽ nào...

Đang suy nghĩ, nàng liền y tiếp tục mở miệng giải thích: “Hai đêm nay con ngủ ngon, mơ màng liên tục mơ thấy cha, con thấy chút kỳ lạ, nên xuống núi xem , sắp đến Tết , xem cũng an tâm hơn.”

Giang Thanh Nguyệt nhướng mày, hai đêm ngủ ngon ?

Chậc, nam nhân dối mà mặt đổi sắc tim đập nhanh, cẩn thận mới .

Lời của y tuy lừa Giang Thanh Nguyệt, nhưng đối với những khác mà , thì tin tưởng chút nghi ngờ.

Ngô thị cha của bọn trẻ liên tục báo mộng, chỉ một lòng cho rằng ông thiếu thốn thứ gì đó.

Ngay lập tức cảm thấy lòng bất an.

Vợ chồng đại ca cũng theo đó mà lo lắng, luôn miệng bàn bạc xem nên nhanh chóng đốt cái gì cho cha .

Tống Hạ Giang càng đập bàn một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà chỉ Tống Nghiên : “Tam , chắc chắn là ngươi rõ với cha chúng dọn , nên cha vẫn tìm thấy chúng !”

“Lần xuống núi đốt giấy tiền, miệng ngươi động mà, ngươi còn thừa nhận, nương , nương xem, đều tại Tam .”

Tống Nghiên cạn lời liếc y một cái, cũng phản bác.

Thấy cảnh tượng nhất thời khó mà thu xếp, Giang Thanh Nguyệt vội ho nhẹ một tiếng khuyên nhủ: “Nhị ca, A Nghiên sẽ .”

Nói xong, vội sang Ngô thị khuyên nhủ: “Nương, nương đừng vội, dù A Nghiên hai ngày nay cũng việc gì, một chuyến cũng nhanh thôi, cứ để y xuống núi xem .”

Ngô thị hồn, suy nghĩ một lát lặng lẽ gật đầu, “Vậy , lão nhị, con cùng lão tam sáng mai xuống núi một chuyến, sớm về sớm.”

Loading...