Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-09-24 06:51:55
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy định tiếp tục tới, bỗng nhiên cảnh tượng tiêu điều mắt cho kinh ngạc.

Mặc dù qua năm mới, nhưng trong thành cũng quá đỗi hiu quạnh lạnh lẽo ? Nơi nào một chút khí tức năm mới chứ?

Những lão bách tính di cư đây, lúc cũng đều đóng cửa , đường ít qua .

Tống Nghiên ngầm ghi nhớ trong lòng, thầm nghĩ ngoài ngược cũng .

Để tránh lúc đánh thương oan.

Sáu gánh hàng trực tiếp đến chợ, bán đồ quan sát tình hình trong thành.

Đợi bán hết đồ, trời vẫn còn sớm, mấy liền mượn cớ mua đồ để tiếp tục ở trong thành.

Đợi đến khi trời tối hẳn, mấy mới khiêng cái thùng rượu nho đó về phía cổng thành.

Lúc , nhóm canh gác ở cổng thành sớm đợi đến mức chút mất kiên nhẫn.

Đợi mãi thấy bóng dáng Tống Nghiên và những khác, trong miệng cũng bắt đầu chửi rủa ầm ĩ.

Đợi đến khi thấy bóng , mới vội vàng vây , "Sao các ngươi giờ mới đến? Rượu bán chứ?"

Tống Hạ Giang cợt nhả tới, "Nào , hứa mà, quân gia xem, một giọt cũng thiếu."

Mấy một cái, hài lòng gật đầu, tiện tay ném vài đồng tiền đồng cho Tống Hạ Giang.

Tống Hạ Giang mấy đồng tiền đồng trong tay, sang Tống Nghiên khổ, "Tam , xem –"

Tống Nghiên lắc đầu, "Đã là quân gia ban thưởng thì cứ nhận ."

Mấy thấy Tống Nghiên và những khác cũng điều, liền hì hì : "Coi như các ngươi thức thời!"

Không đợi Tống Nghiên mở miệng, trong cửa thành hai cầm đao tới.

Mọi cũng rõ tình hình thế nào, chỉ Tống Nghiên một cái, thấy vẻ mặt bình tĩnh liền tạm thời án binh bất động.

"Đây là Quách Hiệu úy, tướng giữ cửa thành của chúng . Có thứ tất nhiên mời tới."

Tống Hạ Giang và mấy xong, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Là cùng một bọn thì .

Chẳng qua, thấy mở miệng, tim mấy nữa thắt .

"Các ngươi xác định rượu vấn đề? Nếu bọn chúng là gian tế, hạ độc trong thì ?"

Một câu , khiến sắc mặt mấy lập tức biến đổi.

Tống Nghiên khựng một lát, ngay đó nhấc chân tới, cầm lấy muỗng rượu bằng tre múc một muỗng từ trong .

Ngẩng đầu uống cạn một .

"Quân gia cứ yên tâm, rượu bọn vốn định mang thành bán. Sau chúng còn trông cậy mối ăn để sinh sống, tuyệt nhiên dám bậy."

Mọi thấy Tống Nghiên uống hết rượu trong muỗng, lập tức cũng yên tâm.

"Quách Hiệu úy, . Mấy là sơn dân thợ săn gần đây, đến vài . Rượu hôm nay nếu tình cờ phát hiện, bọn chúng còn giấu định cho chúng ."

Nói đoạn, liền kể chuyện xảy ban ngày một nữa.

Quách Hiệu úy xong cũng còn nghi ngờ, "Được , khiêng rượu trong ."

Tống Nghiên gật đầu, hiệu Tống Hạ Giang giúp. Hai 'tận tình' giúp khiêng .

Đặt xuống xong, bọn họ mới chào một tiếng đến mảnh đất trống bên cạnh, định tạm bợ qua đêm chân tường thành, đợi sáng mai trời sáng sẽ rời .

Mấy rời khỏi cổng thành, Tống Hạ Giang sợ hãi vội vàng vỗ vỗ Tống Nghiên.

"Mau, nhanh nôn !"

"Cái gì?"

"Rượu đó, uống nhiều như , mau nôn !"

Tống Nghiên thấy sợ đến sắc mặt tái nhợt, lập tức mím môi giải thích, "Không , rượu uống độc."

"Không độc? Đệ quên hạ ?"

"Ta liệu bọn chúng sẽ bắt chúng thử độc, nên lúc đầu hạ. Mãi cho đến khi khiêng rượu , mới tìm cơ hội hạ xuống."

Tống Hạ Giang đến mức trợn mắt há hốc mồm, "Vừa hai cùng khiêng mà, rõ ràng thấy – chẳng lẽ là dùng chiêu hư chiêu đó?"

Tống Nghiên gật đầu, phủ nhận.

"Thôi , mau xổm xuống ."

Mấy xuống dọc theo chân tường, ánh mắt chớp về phía lầu gác cửa thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-210.html.]

Chỉ thấy những lúc đang vây quanh thùng rượu, một gáo, kẻ một gáo, uống ừng ực.

Mấy nín thở tập trung, dám phát chút âm thanh nào, cho đến khi –

"Gục , gục ."

"Còn ai ?"

"Không còn ai, tất cả đều gục !"

Trong lúc chuyện, một đoàn sáu thẳng tiến lên lầu thành, kéo tất cả những hạ thuốc xuống góc tường.

"Mau, lên phong đài đốt lửa!"

"Không , bên hình như đến."

Tống Nghiên híp mắt xuống một cái. Lúc trong thành nhà nhà đóng cửa , chỉ hai tên lính tuần tra đang về phía .

"Đợi , y phục của bọn chúng!"

"Đại Hổ, Tiểu Hổ theo xuống xem , nhị ca các ở đây chờ đốt lửa."

Đêm khuya, bốn phía cổng thành lúc đều yên tĩnh như tờ.

Hai tên lính tuần tra đến cổng thành liền phát hiện manh mối, nhưng kịp nghĩ rõ ràng, đánh bất tỉnh.

"Đốt lửa!"

"Mở cửa thành!"

Trong chớp mắt, phong đài khói lửa ngút trời, ánh lửa nhanh kích hoạt nghĩa quân đang ẩn ngoài thành.

Đợi đến khi binh lính trong thành phát hiện điều , thuận lợi xuyên qua cổng thành nghênh ngang xông .

Trong chốc lát, trong thành lửa cháy ngút trời, tiếng hò g.i.ế.c chóc vang lên ngớt.

Trong thành kịch chiến đang hồi gay cấn, nhưng trong đại viện đều yên như kiến bò chảo nóng.

Giang Thanh Nguyệt cũng trằn trọc ngủ , dứt khoát dậy rời giường, khoác áo hành lang.

Lúc mới phát hiện trong phòng đều vẫn còn thắp đèn.

Giang Thanh Nguyệt ngẩng đầu xa, tuy thấy, nhưng mơ hồ hình như thể thấy một vài tiếng động yếu ớt.

Cũng do nàng tự tưởng tượng, là tiếng động từ bên thật sự truyền đến.

Ngoài , nàng cũng cảm thấy động vật trong núi dường như cũng chút bồn chồn yên.

Liền vội vàng dặn dò đóng chặt cửa nhà.

Đêm đó, đại viện trải qua bình an, nhưng thức trắng đêm.

Thấy lo lắng yên, Giang Thanh Nguyệt liền lên tiếng an ủi, "Cứ đợi thêm chút nữa ! A Nghiên , đợi xong việc sẽ về báo tin, chỉ là hiện giờ mới thành, chắc chắn còn nhiều việc lo!"

Mọi đều gật đầu tán thành, cũng tiện thêm gì nữa.

khi , bọn họ từng dặn dò dặn dò là tuyệt đối tự ý chạy thành để dò la tin tức.

điều bọn họ thể bây giờ chỉ chờ đợi.

cứ thế đợi cũng là cách. Thấy rảnh rỗi càng thêm sốt ruột, thôn trưởng liền chủ động dẫn đầu khai hoang.

Sắp sửa bắt đầu vụ xuân , mảnh đất trồng khoai lang đang bỏ trống trong núi cần cày xới.

Hơn nữa bọn họ còn dự định năm nay sẽ khai thêm một ít ruộng bậc thang, đến lúc đó thể trồng bao nhiêu thì cố gắng trồng bấy nhiêu.

Mọi đều nghĩ kỹ, nơi núi rừng là một vùng đất phúc.

Cho dù khỏi núi, nơi đây cũng là một cứ điểm để bọn họ núi, sẽ vứt bỏ quan tâm.

Cho nên mặc kệ bên ngoài đánh kịch liệt đến , vụ xuân trong núi cũng thể chậm trễ.

Liên tục chờ đợi ba ngày.

Đất sườn núi thể cày xới đều cày xới xong, ruộng hoang cũng khai phá ít.

nhận bất kỳ động tĩnh và tin tức nào từ Giang Đô phủ.

Ngay cả Giang Thanh Nguyệt bình tĩnh nhất cũng chút kìm lòng, bắt đầu ngừng miên man suy nghĩ.

Cuối cùng, vẫn là thôn trưởng chủ động đề nghị, "Ta đích dẫn , chúng dọc theo sông về hướng Giang Đô phủ, bao xa thì tính bấy xa, dù chỉ là thoáng qua tình hình cổng thành từ xa cũng ."

Mọi đang bàn bạc, là ai từ bên ngoài lảo đảo chạy về.

"Đại Hổ, Tiểu Hổ về !"

Loading...