Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-09-24 06:52:12
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người xưa câu, binh mã động, lương thảo .

Giang Thanh Nguyệt tuy là đầu tiên tới đây, nhưng cũng , hiện giờ trong doanh trại căn bản ba mươi vạn đại quân.

Nhiều hơn là binh lính phụ trách áp tải lương thảo và vũ khí.

Mà đại quân thật sự vẫn còn đang đường tới!

Đừng phim truyền hình mỗi chiếu cảnh đánh trận thời cổ đại, là cảnh hai quân giao chiến kịch liệt, c.h.é.m g.i.ế.c m.á.u me và tiếng hô g.i.ế.c chóc vang trời.

Trên thực tế, việc đánh trận, vấn đề ăn uống, sinh hoạt, bài tiết của binh lính đều thể trốn tránh.

Ngày thường chiến trường ăn lương khô tạm bợ, khi ở doanh trại luôn đốt lửa nấu cơm để bữa nóng sốt chứ? Luôn canh gác doanh trại chứ?

Nếu thật sự ba mươi vạn đại quân, đó chính là ba mươi vạn cái miệng!

Ba mươi vạn cái miệng cần ăn cơm ? Không chỉ cần ăn, mà mỗi đều khẩu phần nhỏ.

Một ngày ít nhất ba bữa, ba mươi vạn cái miệng một ngày ăn hết bao nhiêu lương thực?

Riêng đầu bếp thôi bao nhiêu ?

Cho nên ngay từ khi đại quân tới, những đầu bếp, phu khuân vác sớm theo áp tải lương thảo lên đường .

Đợi đến doanh trại liền tranh thủ thời gian dựng bếp nấu cơm, còn rừng nhặt củi, dựng trại lấy nước và nhiều việc khác.

Cho nên Giang Thanh Nguyệt phán đoán, hiện giờ doanh trại bếp núc chắc chắn là lúc vật tư sung túc nhất.

Quả nhiên, đợi hai đến doanh trại bếp núc, suýt nữa thì kinh ngạc mà kêu lên cảnh tượng mắt.

Giang Thanh Nguyệt che miệng, cố gắng để nước dãi của chảy .

“Chúng nhiều thịt tươi như ?”

Tống Nghiên khẽ : “Binh lính thể lâu ngày ăn thịt, nếu sẽ sức lực. Những miếng thịt chắc cũng là heo dê mới g.i.ế.c mổ, vẫn còn tươi. Đợi đến khi trời nóng thì chỉ thể ăn thịt khô thôi.”

Giang Thanh Nguyệt thầm ‘chậc’ một tiếng trong lòng, quả nhiên là đến sớm bằng đến khéo.

Người mới dựng trại g.i.ế.c mổ heo dê, nàng liền theo tới ư?

Chàng thử xem khéo chứ?

Thậm chí nàng còn khoảnh khắc hối hận, đáng lẽ nên thu ít vũ khí thôi.

may mắn là những thứ đó thể chất chồng lên tới trần nhà, chiếm chỗ cũng nhiều.

Giang Thanh Nguyệt vẫn giữ vững nguyên tắc vơ vét đồ thể chỉ ở một chỗ, phân vài nơi mà thu ít thịt dê tươi và thịt heo.

phát hiện, chắc chắn cũng sẽ cho là chính của trộm ăn mất!

Lấy xong thịt, Giang Thanh Nguyệt thu thêm ít gia vị. Tuy chủng loại nhiều, nhưng may mắn là lượng lớn, đủ dùng.

Còn một loại rau củ thường thấy như củ cải, cải thảo và các loại rau khác, lấy thì phí.

Cướp bóc xong doanh trại bếp núc, hai đến kho lương gần đó.

Sau một đợt vơ vét, thầm ghi nhớ rõ địa hình nơi , hai mới thản nhiên rời .

36_Đợi khi về đến trong thành, trời hửng sáng.

Hai vội vàng tranh thủ lúc thức giấc, nhẹ nhàng lẻn về phòng y phục.

Giang Thanh Nguyệt buồn ngủ đến mí mắt cứ díp : “Tranh thủ lúc trời sáng hẳn, mau ngủ một lát ?”

Tống Nghiên lúc trong lòng đang hưng phấn, nào còn thể ngủ .

“Nàng cứ ngủ , sẽ vẽ sơ đồ địa hình vị trí .”

Giang Thanh Nguyệt đây là việc chính của , liền khuyên nữa, vùi đầu chăn chìm giấc ngủ sâu.

Khi nàng tỉnh , bên ngoài trời sáng rõ.

Loáng thoáng thấy tiếng chuyện, Giang Thanh Nguyệt cố gắng xuống giường, rửa mặt sơ qua ngoài.

Đi tới xem.

Lúc ở tiền viện, Triệu Nguyên Minh cùng phụ và nhị ca cùng những khác đang hưng phấn vây quanh đồ hình trong tay Tống Nghiên mà bàn luận ngừng.

Thấy nàng đến, Triệu Nguyên Minh liền tâm trạng đùa cợt: “Tống nương tử, đêm qua Tống Nghiên ngoài đột nhập doanh trại địch, một đêm ngủ, sắc mặt nàng cũng như thể lẻn doanh trại địch ?”

Giang Thanh Nguyệt ngượng nghịu nhếch miệng : “Ta đây chẳng lo lắng ư? Nửa đêm thức giấc phát hiện còn đó, để một tờ giấy, sốt ruột đến nỗi ngủ .”

Nói đoạn, liền phiền mấy nữa, mà xoay đến nhà bếp hậu viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-227.html.]

Ngô thị và Tống Đông Mai thấy nàng vẻ mặt ngủ đủ, liền vội vàng đuổi nàng về ngủ bù.

Một bên khác.

Tống Nghiên kể kỹ càng một tình hình doanh trại địch cho ba .

Ba ban đầu xong đều hoảng sợ, đó thấy dò xét rõ ràng từng chút một, kìm bắt đầu hưng phấn.

“A Nghiên, theo ý , hiện giờ chúng nên gì?”

Tống Nghiên đường trở về đêm qua nghĩ kỹ câu trả lời: “Chuyện nên chậm trễ, đêm nay liền đột kích.”

Hiện giờ lương thảo và vũ khí tuy trọng binh canh giữ.

chỉ cần bố trí thích đáng, cơ hội.

Huống hồ, đây chính là thời điểm nhất để bọn họ tay.

Nếu lúc tay, đợi thêm hai ngày nữa đại quân lượt kéo đến, thì sẽ càng cơ hội.

Triệu Nguyên Minh lập tức vỗ bàn: “Cứ theo lời A Nghiên ! Chúng liều một phen, đánh cho bọn chúng trở tay kịp.”

Tiếp đó, ba bàn bạc cách bố trí đội hình.

Sau khi bàn bạc xong, ba liền vội vã chạy tới quân doanh, chuẩn sắp xếp việc.

Còn về Tống Nghiên, thì ép buộc giữ ngủ bù.

Nhiệm vụ ban đêm gian nan, Tống Nghiên cũng dám lơ là.

Liền trở về phòng cởi ngoại bào, tiếp tục lên giường ngủ.

Giang Thanh Nguyệt mới chìm giấc ngủ thấy động tĩnh, chỉ xoay cằn nhằn hai tiếng.

Sau đó hai ôm chìm giấc ngủ sâu.

Đêm qua hai trở về vội vàng, những thứ đó thu gian xong liền xem nữa.

Đợi đến khi hai ngủ một mạch đến trưa, lúc mới nhớ xem thử.

Lần , nhưng suýt chút nữa khiến hai giật .

Chỉ thấy hai phòng một sảnh vốn khá rộng rãi, giờ trở nên chật chội thể tả, đồ vật chất đống cao đến trần nhà.

Ngay cả chỗ đặt chân cũng chẳng còn.

Giang Thanh Nguyệt tuy phấn khích, nhưng cũng đau cả đầu, căn bản nên bắt đầu từ .

Tống Nghiên thấy liền lên tiếng: “Đợi trở về, mai rảnh sẽ giúp nàng thu dọn.”

Giang Thanh Nguyệt gật đầu: “Chỉ thể như thôi.”

Nói đoạn, hai liền vội vàng rửa mặt y phục ngoài ăn cơm.

Sau bữa trưa, Tống Nghiên liền dậy chuẩn quân doanh.

“Tối nay sẽ về, trực tiếp từ quân doanh xuất phát. Các nàng ở nhà khóa cửa cẩn thận, đừng chạy lung tung.”

Giang Thanh Nguyệt gật đầu: “Chàng hãy tự bảo trọng an nguy!”

Màn đêm buông xuống.

Một đội quân sự che chở của màn đêm nhanh chóng tràn khỏi cửa thành.

Vừa khỏi thành, đội quân vốn chớp mắt tự động chia thành bốn đội nhỏ.

Đồng loạt áp sát về phía doanh trại địch.

Đội cưỡi ngựa là tiên phong phụ trách đột kích địch quân đêm.

Kế đó là một đội đẩy xe phóng nhanh, chuẩn thừa loạn cướp lương thảo.

Còn một đội khác cũng đẩy xe, chuẩn cướp bóc binh khí.

Đội cuối cùng thì phụ trách yểm hộ hai đội vận chuyển và bình an trở về thành.

Tiến đến doanh trại địch, Triệu Nguyên Minh rút trường kiếm, hiệu cho những phía .

Tống Nghiên lẳng lặng y một cái, kìm dặn dò: “Một khi đắc thủ, lập tức rút lui, tướng quân vạn chớ tham chiến.”

Triệu Nguyên Minh gật đầu, giơ trường kiếm lên, hô to ‘Sát!’ lao về phía doanh trại tĩnh mịch.

Loading...