Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 283
Cập nhật lúc: 2025-09-24 12:27:10
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Trường Thanh ít khi cãi lời trưởng bối, nhất là ngay lúc mặt bạn bè, nhưng y thật sự thể nhịn nữa.
Thấy y lỗ mãng như , cha nương y lập tức bắt đầu hòa giải.
“Đừng nữa, mau ăn thức ăn .”
Từ Trường Thanh vẫn yên nhúc nhích, dường như đòi công bằng cho Uyển Ngưng.
Trước mặt khách khứa, tổ mẫu lên tiếng quở trách, chỉ hừ một tiếng : “Ngươi cũng là chuyện từ , nhà họ Từ bây giờ còn như ?”
“Huống hồ, đây là thành Cô Tô, Giang Đô phủ! Mọi việc đều cẩn trọng một chút mới .”
Từ Trường Thanh nhất thời nghẹn lời.
Lão gia tử nhà họ Từ thấy cũng đặt đũa xuống, “Thôi , chuyện cứ quyết định như , cần thêm nữa, đừng để khách khứa chê .”
Nói đoạn, ngẩng mắt Từ Uyển Ngưng một cái.
“À , bảo con nhà họ Phan hỏi về hương vân sa, hỏi đến ?”
Từ Uyển Ngưng im lặng lắc đầu, “E rằng , hương vân sa đó nhà họ Phan tổng cộng cũng chỉ từ Lĩnh Nam mà vài tấm vải mà thôi, con sai hỏi chưởng quỹ của họ, một tấm cũng nhường .”
Nghe nàng , lão gia tử nhà họ Từ lập tức sa sầm nét mặt.
“Chuyện quan trọng như , con nên tự tìm Phan Văn Tài đó mà chuyện một chút mới , mấy ngày nữa là thành một nhà , gì mà khó mở miệng?”
“Con hương vân sa đó đắt hàng đến mức nào , dù chỉ kiếm hai tấm về để trấn tiệm cũng là .”
Sắc mặt Từ Uyển Ngưng khó coi đến tột độ.
Mặc dù chỉ là nhân tiện nhớ mà hỏi một câu trong bữa tiệc, nhưng dù cũng bạn bè ở đây.
Huống hồ, nàng vốn dĩ gặp mặt Phan Văn Tài đó nhiều.
Bảo nàng đến tận cửa cầu mua hương vân sa, quả thực còn khó chịu hơn vả mặt giữa chốn đông .
Ngay cả như , Từ Uyển Ngưng vẫn im lặng cụp mắt gật đầu, “Tôn nữ .”
Một bữa cơm, vì hai vị trưởng bối mất hứng, khiến đều còn khẩu vị.
Giang Thanh Nguyệt và mấy khác cũng vội vã dùng bữa xong liền dậy cáo từ.
Ra khỏi phòng ăn, lúc nàng mới nhịn hỏi tiếp, “Tỷ Uyển Ngưng, hương vân sa mà lão gia tử là loại vải gì ?”
Từ Uyển Ngưng kéo kéo khóe môi, nặn nụ , “Là loại vải đặc hữu của vùng Lĩnh Nam, vô cùng quý giá, trong nghề đều gọi nó là ‘vàng mềm’, sờ mềm mại như giấy, mặc còn phát âm thanh du dương.”
Giang Thanh Nguyệt chợt hiểu , hình như ở thời hiện đại nàng cũng từng đến loại vải , chắc hẳn là cùng một thứ.
Hơn nữa, trong tiệc sinh thần của Triệu Vương hậu, hình như cũng tặng hương vân sa.
Khi đó nàng để ý, bây giờ nghĩ kỹ ánh mắt ghen tị của những phụ nữ , lúc mới chợt hiểu .
Chẳng trách lão gia tử nhà họ Từ thà để tôn nữ mất mặt cũng cầu một tấm vải về đặt trong tiệm.
Liền âm thầm ghi nhớ cái tên , định bụng về sẽ tìm hiểu thêm.
Từ Uyển Ngưng đưa mấy cửa, nữa xin , “Thật ngại quá, vốn dĩ mời các ngươi đến dùng bữa cơm đạm bạc để tụ họp cho vui, ngờ ”
Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai vội vàng kéo Từ Uyển Ngưng , “Tỷ Uyển Ngưng, quan hệ giữa chúng cần những lời khách sáo , chỉ là ”
Giang Thanh Nguyệt do dự một chút, bốn phía ai, lúc mới buột miệng hỏi, “Tỷ Uyển Ngưng, tỷ gả đến nhà họ Phan?”
Từ Uyển Ngưng xong đầu tiên là ngẩn , đó nhẹ : “Không , đừng suy nghĩ vớ vẩn, chỉ là nhà họ Từ chúng nợ họ ít, khó khăn lắm mới trả hết khoản nợ đây, chỉ là nợ thêm ân tình của khác mà thôi.”
“Hơn nữa nhà họ Phan là đại gia tộc nổi tiếng ở thành Cô Tô, theo lời tổ mẫu , thể gả nhà như là phúc khí tám đời tu luyện .”
Giang Thanh Nguyệt thấy mặt nàng tuy mang theo ý , nhưng đáy mắt tràn đầy sự mỉa mai.
Đang chuẩn thêm điều gì, ít đang ôm vải vóc chuẩn giao hàng.
Đành tạm thời nhắc đến nữa.
“Vậy sáng mai chúng gặp ở cửa hàng nhé.”
Từ Uyển Ngưng ừ ừ gật đầu, “Được, mai gặp.”
Rời khỏi nhà họ Từ, Tống Hạ Giang đề nghị tự ngoài dạo một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-283.html.]
Ba còn liền về khách điếm nghỉ ngơi.
Đang , Tống Đông Mai đột nhiên thốt lên một câu, “Nhị ca thần thần bí bí , ?”
Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên một cái, ban nãy chỉ lo nghĩ chuyện của Từ Uyển Ngưng, nên để ý hành động của Tống Hạ Giang.
Lúc qua lời Tống Đông Mai nhắc nhở, hai mới chợt nhớ , nhị ca sợ rằng là tìm Phan Văn Tài đó ?
Tuy chuyến ngoài, tính cách của nhị ca dần dần thu liễm trầm tĩnh hơn nhiều.
khó đảm bảo khi gặp chuyện kích động cũng sẽ tay.
Hai lập tức đầu, hỏi thăm đường đến tiệm vải của nhà họ Phan.
Đợi đến khi đến tiệm vải, quả nhiên thấy bóng dáng Tống Hạ Giang.
Tống Đông Mai khỏi tò mò, “Nhị ca đến mua vải ?”
Giang Thanh Nguyệt “suỵt” một tiếng, “Xem .”
Ba đợi lâu, Tống Hạ Giang liền nhanh từ bên trong .
Hai tay trống , cũng bất kỳ điều gì khác thường.
Thấy tình cảnh , Giang Thanh Nguyệt vợ chồng hai thở phào nhẹ nhõm.
“Đã đến đây , xem một chút ?”
“Đi.”
Như Từ Uyển Ngưng , nhà họ Phan gia nghiệp lớn mạnh.
Chỉ riêng từ một tiệm vải cũng thể .
Không chỉ địa điểm là nhất, bên ngoài tiệm cũng trang hoàng lộng lẫy, khí phái.
Vừa bước , bên trong cũng kiểu quầy hàng truyền thống.
Mà là bày ít giá trưng bày, ngoài các loại vải vóc phong phú đa dạng, còn cả nơi chuyên bán quần áo may sẵn.
Ba dạo một vòng bên trong, ngoài chưởng quỹ và nhiều tiểu nhị, thấy chủ nhà nào xuất hiện.
lúc mấy chuẩn rời , một tiểu nhị bên cạnh liền nhanh chóng tiến lên đón.
“Khách quan mua loại vải nào?”
Giang Thanh Nguyệt trong đầu vẫn còn nghĩ đến hương vân sa, liền buột miệng hỏi: “Chỗ các ngươi hương vân sa ?”
Đối phương xong đầu tiên là ngẩn , đó hỏi : “Khách quan giống địa phương?”
Tống Nghiên mím môi trả lời, “Chúng từ Kim Lăng đến, chỗ các ngươi hương vân sa, đặc biệt đến xem.”
Vừa ba là từ Kim Lăng đến, đối phương rõ ràng khách khí hơn nhiều.
“Thảo nào, hương vân sa của nhà chúng địa phương đều , dễ mua như .”
Giang Thanh Nguyệt hiểu, “Ý gì ? Bán hết ?”
“Cũng .”
“Vậy thì lấy xem .”
“Thật ngại quá, bây giờ vẫn xem .”
Ba càng càng mơ hồ.
Tống Đông Mai dần mất kiên nhẫn, “Tiệm vải của các ngươi cũng kỳ lạ quá, tại thể xem? Chẳng lẽ là sợ chúng mua nổi?”
Nói đoạn, liền từ trong n.g.ự.c móc bạc .
Tiểu nhị thấy ba vui, lúc mới ngừng giở trò bí hiểm, “Không giấu gì các vị, đến chỗ chúng mua hương vân sa đều là khách quan thiếu bạc, nhưng bây giờ thật sự thể bán, chủ nhà chúng định đem đấu giá.”
“Đấu giá? Khi nào?”
“Mười ngày nữa, thiếu gia nhà chúng đại hôn, ngày đó khách mời đều thể tham gia đấu giá, ai trả giá cao nhất sẽ .”
Giang Thanh Nguyệt gật đầu, trong lòng mơ hồ chủ ý.