Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 300
Cập nhật lúc: 2025-09-24 12:27:27
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không đợi ngoài xem xét, một đám ào sân, vây kín Từ gia.
“Từ Trường Thanh, thằng khốn nhà ngươi mau cút đây cho !”
“Ngươi khiến lão tử mất hết mặt mũi kể, còn dám xúi giục tiệm vải khác đối đầu với ! Hay cho bản lĩnh lớn!”
Mấy Từ Trường Thanh , nhanh chóng bước tới.
Còn những kẻ ban nãy còn lớn tiếng huyết thống hơn nước lã, sợ hãi trốn hết hậu viện, kẻ rụt rè.
Mấy Từ Trường Thanh đến tiền viện, thấy hóa là Phan Văn Tài dẫn vây tới.
Lập tức nhịn lạnh một tiếng, “Phan gia thiếu gia hôm nay cuối cùng cũng xuống giường ? Ta còn tưởng vết thương của ngươi ít nhất dưỡng mười ngày nửa tháng chứ!”
Phan Văn Tài giận kiềm , “Kẻ họ Từ , năm đó ở hí lâu ngươi hứa với thế nào, thế nào?”
Từ Trường Thanh cố nhịn , giơ ba ngón tay lên trời, “Ta dám lấy tính mạng cả Từ gia thề, chuyện tối hôm đó do chúng .”
Toàn thể Từ gia đang trốn trong hậu viện lén: “…”
Phan Văn Tài thấy giống dối, liền lập tức chất vấn về chuyện Hương Vân Sa.
Tống Nghiên một tay kéo Giang Thanh Nguyệt , nàng tiến lên.
Rồi tự lên phía , “Phan thiếu gia, phương thuốc Hương Vân Sa là của chúng , chúng bán, họ nguyện ý mua, thì liên quan gì đến ngươi?”
Phan Văn Tài nghẹn lời, ngừng dùng ngón tay chỉ Tống Nghiên, “Ngươi ngươi ngươi ngươi ở Cô Tô thành tiệm vải nào lớn nhất ?”
“Nói thật cho ngươi , Phan gia chúng giành đơn hàng cống bố Kim Lăng năm , mấy nhà các ngươi dù thể sản xuất Hương Vân Sa, chỉ cần Phan gia gật đầu, các ngươi cũng đừng hòng bán một thước!”
Tống Nghiên nhếch môi, “Vậy ? Thế ngươi thế nào?”
Phan Văn Tài tưởng sợ, kiêu ngạo : “Giao phương thuốc Hương Vân Sa đây, cũng sẽ để các ngươi chịu thiệt, hai ngàn lượng bạc trắng.”
Lời , mấy đều nhịn mà bật .
“Nếu chúng chịu, ngươi thể gì chúng ?”
Nói xong, Tống Nghiên liền Giang Thanh Nguyệt ở phía , “Các ngươi cứ hậu viện trốn .”
Giang Thanh Nguyệt trong lòng “cộp” một tiếng, tuy võ công của Tống Nghiên đánh bọn tép riu thành vấn đề.
dù đối phương cũng tới nhiều .
Trên tay lúc cũng vũ khí tiện tay nào, e rằng sẽ chịu thiệt.
Chỉ là đợi mở lời, Từ Trường Thanh bên cạnh tìm hai thanh đao, một thanh nắm trong tay , thanh còn nhét tay Tống Nghiên.
“Uyển Ngưng, các ngươi mau .”
Thấy Từ Trường Thanh như , Từ Uyển Ngưng cũng sợ đến hồn bay phách lạc.
Ca ca nàng tuy thông minh, ăn cũng là tay lão luyện, nhưng về khoản đánh đ.ấ.m thì thật sự tài cán gì.
Khó khăn lắm hai mới giành tự do, thấy sắp rời khỏi mảnh đất đau lòng .
Nếu thật sự đánh , e rằng lành ít dữ nhiều.
Nghĩ đến đây, Từ Uyển Ngưng cũng tiện tay vớ lấy một cây gậy từ bên cạnh, cạnh Từ Trường Thanh, “Ca, cùng .”
Nói đoạn, liền chỉ Phan Văn Tài mà hô: “Kẻ họ Phan , giữa ban ngày ban mặt ngươi dám chạy đến nhà khác gây sự, lẽ nào trong mắt ngươi một chút vương pháp cũng ?”
Phan Văn Tài thấy mấy tự lượng sức mà phản kháng, nhịn ha hả lớn, “Vương pháp? Vương pháp nào? Ngươi thật sự cho rằng bây giờ đang ở Kim Lăng !”
“Nói cho các ngươi , ở Cô Tô thành , Phan Văn Tài chính là vương pháp.”
Nói đoạn, liền vung tay áo, sai khiến bắt đầu đập phá.
Tống Nghiên Từ Trường Thanh một cái, “Đưa họ .”
Nói đoạn, tự nhanh chóng xông đến mặt Phan Văn Tài, một tay dùng đao đặt ngang cổ Phan Văn Tài.
“Đừng động đậy, đao trong tay mắt .”
Phan Văn Tài còn kịp phản ứng, cổ đột nhiên thêm một thanh đao lạnh buốt, lập tức sợ đến ngây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-300.html.]
“Kẻ họ Tống , ngươi dám động ?”
Tống Nghiên trực tiếp một cước đá đầu gối , lạnh : “Ta dám động, ngươi dám đánh cược ?”
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vó ngựa dồn dập.
Giang Thanh Nguyệt và những khác ngước mắt , đột nhiên thấy Triệu Nguyên Minh dẫn binh lính xuất hiện ngoài cửa.
“Chuyện là ?”
Giang Thanh Nguyệt và những khác cũng ngây , “Triệu tướng quân? Sao ngài tới đây?”
Triệu Nguyên Minh khóe miệng giật giật, “Ta thấy các ngươi ở Cô Tô thành chậm trễ lâu như , trong thư cũng rõ ràng, lo e là chuyện gì, nên xong việc liền đến đây.”
Nói đoạn, liền liếc Tống Nghiên, “Chuyện gì đây?”
Tống Nghiên nhanh chóng kể ngọn ngành.
“ , Phan gia nhà họ giành nguồn cung cống bố Kim Lăng năm , chuyện ?”
Triệu Nguyên Minh xong đang giận kiềm , đột nhiên thấy câu hỏi .
Liền một tay tóm lấy cổ áo Phan Văn Tài nhấc bổng lên, “Mặc kệ thật giả thế nào, tóm bây giờ còn khả năng nữa.”
Phan Văn Tài lúc cũng sợ nhẹ, thấy Triệu Nguyên Minh dẫn theo là binh lính, càng thể đoán rõ lai lịch đối phương.
Liền đành cắn răng hỏi một câu, “Ngươi rốt cuộc là ai? Từ đến?”
Triệu Nguyên Minh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném xuống đất, “Triệu gia Kim Lăng, Triệu Nguyên Minh!”
“Triệu gia Kim Lăng?” Phan Văn Tài màng đến cơn đau do ngã, trực tiếp hít một ngụm khí lạnh.
Trước đây hao tốn ngàn cay vạn đắng giành cống bố Kim Lăng, trong thời gian đó cũng thăm dò ít tình hình Ngô Vương gia.
Cũng Triệu Vương hậu một , họ Triệu tên Nguyên Minh.
Nghĩ , lập tức liền hiểu rõ chuyện.
Mắt thấy quyền cống bố sắp sửa thực sự thuộc về tay , bây giờ đột nhiên đắc tội với Triệu Nguyên Minh, quả thật là công cốc.
Lập tức liền vội vàng quỳ xuống cầu xin, “Triệu tướng quân, đây đều là hiểu lầm, tiểu nhân tuyệt đối dám nữa, cầu tướng quân tha mạng.”
Triệu Nguyên Minh vốn dĩ là đến thăm lão bằng hữu, kết quả tới gặp cái thứ phiền phức .
Liền tức giận một cước đá xa, đầu Giang Thanh Nguyệt và những khác, “Người xử lý thế nào?”
Giang Thanh Nguyệt và Từ Uyển Ngưng , liền cất lời, “Kẻ họ Phan , ân oán giữa ngươi và từ nay chấm dứt, thấy bất cứ chuyện nào ngươi nữa, ngươi nhất nên an phận một chút, cút !”
Phan Văn Tài thấy, liền lanh lẹ lăn lê bò toài chạy khỏi Từ gia.
Những tên côn đồ còn mà mang đến thấy , cũng đều ào ào tranh chạy ngoài.
Thấy cảnh , đám Từ gia đang trốn trong hậu viện khỏi ngây .
“Triệu tướng quân của Kim Lăng?”
“Tống gia họ bám víu Ngô Vương từ khi nào? Các ngươi đây mấy cha con Tống gia chỉ lão cha là thiên phu trưởng, hai đều chức quan ?”
“Ta mà ? Lúc đó hỏi Trường Thanh, quả thật với như mà.”
“…”
Bây giờ gì cũng muộn .
Chờ đến khi đám Từ gia từ hậu viện chạy , Từ Trường Thanh dẫn dọn hành lý của và Uyển Ngưng ngoài.
“Triệu tướng quân, phiền ngài .”
“Khách khí !” Triệu Nguyên Minh quanh một lượt, hỏi, “Đông Mai và nhị ca ?”
Mấy , lúc mới nhớ Tống Hạ Giang và Tống Đông Mai hiện vẫn còn ở nhà trông cửa.
Nghĩ hai chắc hẳn đang nóng ruột nóng gan, liền vội vàng chạy về nhà.