Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 348
Cập nhật lúc: 2025-09-24 14:28:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thanh Nguyệt gật đầu, đó mở lời: “ , những đứa trẻ mới vài tuổi như Hắc Oa, cũng thể đồng giúp nhổ cỏ, cho dù một ngày chỉ thể lấy bốn công phân, thì một tháng xuống, cũng một trăm hai mươi văn tiền.”
“Ngoài , những việc như chăm sóc cây ăn quả, chăn trâu dắt dê, cho gà vịt ăn, ., đều thể nhận công phân tương ứng.”
“Tóm , chỉ cần việc, là thể nhận thù lao tương ứng.”
Hai vợ chồng đưa ví dụ xong, lúc cuối cùng cũng hiểu rõ.
Dù thì, chỉ cần chăm chỉ việc, sợ khổ sợ mệt, mỗi tháng là thể nhận tiền đồng mà bọn họ từng thấy nhiều đến .
Sau khi hiểu rõ, liền tranh bẻ ngón tay tính toán.
Muốn tính xem một nhà mấy miệng ăn cùng lúc việc, mỗi ngày thể kiếm bao nhiêu phân, một tháng thể đổi bao nhiêu tiền đồng?
Một năm xuống thì thể đổi bao nhiêu?
Mặc dù những tá điền quanh năm nộp tô, nhưng khi tính toán vẫn vất vả, thế nào cũng tính cụ thể thể nhận bao nhiêu.
Hoặc giả, con đối với bọn họ mà quả thực quá lớn .
Cuối cùng dứt khoát từ bỏ việc tính toán, chỉ cần sẽ nhiều, còn đói bụng nữa là .
Phản ứng của khiến Giang Thanh Nguyệt cũng chút bất ngờ.
Nàng nghĩ tới chỉ với ba trăm văn tiền lương tháng mà thể khiến nhiều thỏa mãn đến .
Nàng phía còn những điều khác !
“Mỗi tháng dùng công phân đổi tiền đồng đây là cơ bản, nếu như thu hoạch vụ hè và vụ thu , đến lúc đó chỉ thưởng, mà còn sẽ phân chia lương thực thừa theo đầu ! Không chỉ , tất cả lương thực thực phẩm trong trang viên đều thể bán cho với giá thấp hơn bên ngoài.”
“Lùi một vạn bước mà , giả như trang viên thật sự gặp tai ương, lương thực để chia, thì tiền đồng kiếm từ công phân mỗi tháng cũng sẽ ít !”
“Lúc nông bận thì chúng quản ruộng đồng, lúc nông nhàn thì chúng thể gia công nông sản phụ, chỉ cần việc, nhất định sẽ việc , sẽ xuất hiện tháng nào nhàn rỗi.”
Giang Thanh Nguyệt một xong những điều , lúc mới về phía hỏi: “Mọi đều rõ ? Còn điểm nào hài lòng, bây giờ thể nêu .”
Lúc đều niềm vui bất ngờ khổng lồ bao vây, chỉ lo tiêu hóa sự bất ngờ còn kịp.
Trong chốc lát cũng nghĩ còn điểm nào hài lòng.
Trang viên đây, tuy là cho thuê, chỉ cần nộp xong phần của triều đình, phần còn đều là của riêng .
thực tế, cho dù là những năm tháng mưa thuận gió hòa, cũng chỉ thể miễn cưỡng sống qua ngày với cái ăn cái mặc.
Muốn để bạc tiền phòng thì gần như là thể.
Huống chi là những năm đói kém!
Hai năm nay, nhà nhà đều như , ăn đủ no, mặc đủ ấm, ở yên, còn nợ một đống nợ!
Hiện giờ tiền lương tháng, thưởng, chia lương thực, còn thể hài lòng điều gì nữa?!
Thấy đều ý kiến, Giang Thanh Nguyệt bèn cuối cùng mở lời: “Nếu ý kiến, cứ như . Quay về chúng sẽ thương nghị chi tiết cụ thể, sẽ gọi đến cho .”
Mọi đều cảm kích đồng ý, vác nông cụ chuẩn dọn dẹp phần ruộng đồng còn .
Đợi đám đông tản , Giang Thanh Nguyệt trực tiếp gọi một tiếng bóng lưng Tiểu Đào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-348.html.]
“Tiểu Đào, ngươi đợi một chút.”
Tiểu Đào tưởng là vì chuyện xảy đêm qua, lập tức run rẩy tới.
“Huyện chủ, chuyện đêm qua là của nô tỳ đáng chết, nô tỳ vốn đến thỉnh tội, nhưng thấy quá bận rộn.”
Giang Thanh Nguyệt chợt hiểu : “Thảo nào, ngươi đột nhiên đến. Ta tìm ngươi vì chuyện , chuyện đêm qua của ngươi, chuyện cứ thế bỏ qua , đừng nhắc nữa.”
Tiểu Đào kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt thể tin nổi Giang Thanh Nguyệt, đó vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Giang Thanh Nguyệt kéo nàng : “Thôi , đừng quỳ nữa. Ta hỏi ngươi, ngươi tính một năm nhà ngươi thể nhận bao nhiêu bạc ?”
Tiểu Đào sững sờ một thoáng, đó buột miệng : “Tính ạ, nếu nô tỳ và nương mỗi ngày thể nhận tám công phân, cha nô tỳ mười công phân, Hắc Oa bốn công phân, thì nhà nô tỳ một ngày thể nhận ba mươi công phân, một tháng là 900 văn tiền, một năm là mười lượng bạc cộng thêm tám trăm văn tiền.”
Thấy nàng trôi chảy báo sổ sách, Giang Thanh Nguyệt lập tức hài lòng gật đầu.
Vừa khi đang tính toán, nàng chú ý quan sát đám đông.
Không ngờ trong đó, giỏi tính toán nhất là Tiểu Đào, hầu như từng khỏi nhà.
Lần đầu khác khen ngợi, Tiểu Đào chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắp bắp giải thích: “Trước đây một ở nhà buồn chán, lúc rảnh rỗi thì xem chút tạp thư. Gia gia nô tỳ từng trướng phòng cho nhà địa chủ, cho nên nô tỳ liền theo học một chút toán thuật và vài chữ. Những cuốn sách đó cũng là ông tích góp khi còn trẻ.”
Giang Thanh Nguyệt gật đầu: “Đủ dùng . Ngươi nguyện ý qua đây giúp sổ sách ?”
Tiểu Đào há miệng: “ lỡ nô tỳ sai thì , nô tỳ từng ghi sổ cho khác.”
Giang Thanh Nguyệt mím môi khẽ: “Yên tâm , ngươi bảo bây giờ giao hết cho ngươi cũng yên lòng . Sau sẽ tìm một trướng phòng đến, ngươi đối với tình hình trang viên khá quen thuộc, đến lúc đó ngươi phụ trách giúp cùng thống kê sổ sách.”
“Còn nữa, tìm một ở trang viên giúp thống kê công phân, ngươi còn ai chữ và tính toán ?”
Tiểu Đào cúi đầu nghĩ một lát, khi ngẩng đầu lên, mặt khỏi lộ một vệt đỏ ửng.
“Trường Sinh ca ở nhà bên cạnh chúng nô tỳ, cũng chữ và tính toán. Cả hai chúng nô tỳ đều do gia gia dạy đây, lớn hơn nô tỳ ba tuổi, ngày thường đều ở hậu sơn trông coi vườn cây ăn quả, còn đốt than nữa.”
Thấy nàng nhắc đến mà mắt sáng rực, Giang Thanh Nguyệt cũng mím môi .
“Trường Sinh ca? Có là trai trẻ đêm qua xông sân để đón ngươi ?”
Tiểu Đào ngượng ngùng gật đầu, cúi đầu mũi chân: “ , là . Huyện chủ nếu yên tâm, lát nữa nô tỳ sẽ gọi tới, Huyện chủ thể khảo hạch .”
Giang Thanh Nguyệt đáp : “Cũng , lát nữa đến trưa ngươi hãy dẫn tới.”
Tiểu Đào toe toét miệng, lộ nụ hiếm thấy.
“Đa tạ Huyện chủ, lát nữa đến trưa chúng nô tỳ sẽ đến.”
Nói xong, liền phấn khích chạy về phía ruộng đồng.
Đợi hết, Giang Thanh Nguyệt mới nhớ đến Quản sự Trương cùng đám .
Bèn sang Tống Nghiên hỏi: “Những nên xử lý thế nào?”
Tống Nghiên trầm ngâm một lát, đó mở lời: “Chuyện vội, Ngô Vương chuyến chúng đến huyện Thanh Điền, bảo nhân cơ hội điều tra Huyện lệnh của huyện Thanh Điền. Ta sổ sách của Trương Mậu phát hiện ít giao dịch với vị Huyện lệnh .”
“Đó là đương nhiên, vị Huyện lệnh là rể , chắc chắn qua mật thiết ” Vừa , Giang Thanh Nguyệt đột nhiên hiểu : “Các ngươi đến đây chẳng lẽ chính là nhắm vị Huyện lệnh ?”