Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 349

Cập nhật lúc: 2025-09-24 14:28:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Giang Thanh Nguyệt vẻ lừa, Tống Nghiên vội vàng mở lời giải thích.

“Không , vốn định đợi giải quyết xong chuyện trang viên mới gặp vị Huyện lệnh , ngờ trùng hợp đến .”

Thấy ánh mắt Tống Nghiên kiên định, Giang Thanh Nguyệt liền hẳn là dối.

về phía Ngô Vương , nàng thì dám chắc.

những kẻ thể ở vị trí cao đều thường, là bề , coi là quân cờ cũng là chuyện thể xảy .

Hơn nữa chuyến của nàng cũng xem như uổng công.

Nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt bèn lén lút dựa gần mở lời: “Ta ngại lợi dụng, nhưng cây thương cũng điều kiện của nó.”

Tống Nghiên sững sờ, đó nhớ lời Ngô Vương tùy tiện khi xuất kinh, đột nhiên cũng hiểu .

Lời nương tử nhà thể.

Ngay lập tức mở lời hỏi: “Điều kiện gì?”

Giang Thanh Nguyệt mím môi khẽ: “Chính là những thứ chúng thu trong mật thất đêm qua.”

Tống Nghiên chợt hiểu , đó cong môi khẽ: “Trước khi đến, Ngô Vương , trang viên ban thưởng cho nàng, tất cả thứ trong trang viên đều là của nàng, việc bên trong đều do nàng định đoạt.”

Giang Thanh Nguyệt phấn khích vẫy vẫy ngón tay: “Ngươi còn , rõ ràng là , đây chính là bồi thường cho .”

Tống Nghiên “suỵt” một tiếng, vội vàng bịt miệng nàng .

“Nương tử, vách tường tai. Ban đầu cũng nghĩ đến phương diện , bây giờ nghĩ , lời nàng đều đúng cả.”

Giang Thanh Nguyệt đành bất đắc dĩ gật đầu chấp nhận.

Nghĩ , lợi dụng thì lợi dụng, dù uổng công là .

Nhận tiền của , giải tai ương.

Là bề , điều quan trọng nhất chính là học cách giả vờ hồ đồ dù lòng rõ.

Quá thông minh và so đo chỉ rước lấy phiền phức.

Nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt bèn chia sẻ kinh nghiệm của với Tống Nghiên.

Tống Nghiên xong bất đắc dĩ khẽ, đó cũng tỏ ý tán đồng: “Nương tử còn thanh tỉnh và thông tuệ hơn hầu hết các bề trong triều đình.”

“Có thê tử như , phu quân còn cầu gì nữa!”

Giang Thanh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Đừng nịnh hót, là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nghĩa là trong lòng trăm phần trăm tán thành.”

“À , rốt cuộc vị Huyện lệnh huyện Thanh Điền gì, mà khiến Ngô Vương hao tâm tốn sức để ngươi đến điều tra ?”

Tống Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Vị Huyện lệnh huyện Thanh Điền tuy sớm quy phục, nhưng qua loa trong việc an trí lưu dân và gieo cấy vụ xuân. Giờ xem sổ sách ở trang viên của nàng, chỉ sợ những năm ít cấu kết với Trương Mậu chuyện ! Còn những chuyện khác, cần điều tra thêm.”

Giang Thanh Nguyệt chợt hiểu , đó dùng tay hiệu động tác cắt cổ.

Có thể thấy, Ngô Vương lạm sát, nhưng tìm một để g.i.ế.c gà dọa khỉ, hòng răn đe các vị Huyện lệnh quy phục khác.

Trong lòng Giang Thanh Nguyệt tuy chút vui, nhưng cũng thể bội phục tâm tư kỹ lưỡng, trong thô tinh tế của kẻ bề .

Hiện tại những đại sự trong trang viên cơ bản giải quyết thỏa, nàng bèn thúc giục Tống Nghiên việc của .

Tống Nghiên mím môi khẽ: “Không vội, cũng tò mò cái công phân mà nàng sẽ định đoạt thế nào. Đợi hôm nay chúng định xong , ngày mai cũng muộn.”

Giang Thanh Nguyệt thiếu một thể giúp sắp xếp rõ ràng suy nghĩ và đưa ý kiến, lập tức gật đầu đồng ý.

“Cũng , dù trang viên bây giờ kín như bưng, cho dù bên ngoài chút suy đoán cũng dám khinh cử vọng động.”

Nhắc đến việc thương nghị chi tiết công phân, buổi sáng Giang Thanh Nguyệt định xong việc quy đổi công phân và tiền đồng.

Hiện giờ chính là vấn đề mỗi thể nhận bao nhiêu công phân là hợp lý hơn cả.

Trước đó, Giang Thanh Nguyệt tra cứu một tư liệu, cũng định tham khảo kinh nghiệm của thời gian đó.

Dựa theo giới tính và tuổi tác để đại khái xác định lượng lao động và công phân của mỗi .

Tuy nhiên, vì sự công bằng, công phân của mỗi cố định, mà một phạm vi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-349.html.]

Nếu việc , thì nhận mức tối đa. Nếu ngày nào đó hoặc tình huống gì, thì nhận mức tối thiểu.

Hai thương nghị một hồi, cuối cùng định nam nhân tráng niên theo tám đến mười công phân.

Thiếu nữ và phụ nhân theo sáu đến tám công phân.

Người già trẻ nhỏ theo ba đến sáu công phân.

Tuy nhiên, cụ thể đến từng loại công việc cũng sẽ tình huống đặc biệt. Một công việc tuy nhẹ nhàng nhưng yêu cầu kỹ thuật cao, tạo lợi nhuận lớn, thì công phân tương ứng cũng cao, ví dụ như đốt than.

Tóm , hiện tại cứ dựa theo phân loại đại khái mà tiến hành .

Sau nếu tình huống gì thì sẽ điều chỉnh thêm.

Đợi Tống Nghiên soạn xong điều lệ, Giang Thanh Nguyệt bèn gọi vài đến xem .

Mọi xem xong đều nhao nhao biểu thị tỉ mỉ.

Giang Thanh Nguyệt cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Hiện tại chỉ còn thiếu một trướng phòng nữa thôi, chúng nhất định tìm một kinh nghiệm phong phú mới .”

Tống Nghiên tán đồng gật đầu: “Cái cũng khó, đây thấy trong những lưu dân cũng nhiều từng trướng phòng trong cửa hàng trang viên, đợi ngày mai huyện Thanh Điền sẽ tìm cơ hội hỏi thăm một chút.”

Hiện tại mới bắt đầu phân chia ruộng đất gieo cấy vụ xuân, trọng tâm của triều đình đều đặt việc canh tác.

Trong chốc lát kịp khôi phục việc kinh doanh cửa tiệm, tất yếu sẽ nhiều nhân tài trong lĩnh vực đang chờ đợi cơ hội việc.

Vài đang thương lượng, bên Tiểu Đào dẫn Trường Sinh .

Giang Thanh Nguyệt cùng ngẩng đầu , chỉ thấy bên cạnh Tiểu Đào một trai trẻ tuổi, đen đúa vạm vỡ.

So với Tiểu Đào rụt rè e thẹn, trai trẻ vẻ tươi sáng hoạt bát hơn nhiều.

Hai cạnh , hiểu khiến cảm thấy xứng đôi vô cùng.

Giang Thanh Nguyệt đang mải mê, chợt Tống Nghiên bên cạnh khẽ ho một tiếng.

Nàng lúc mới vội vàng thu nụ "dì ghẻ", gật đầu về phía Tiểu Đào và Trường Sinh: “Trường Sinh, ngươi nguyện ý đến giúp thống kê công phân ?”

Trường Sinh toe toét miệng, lộ hàm răng trắng bóng: “Ta nguyện ý! Tiểu Đào với , chỉ là cách thống kê thế nào vẫn hiểu rõ.”

Giang Thanh Nguyệt “ừm” một tiếng, đó đưa điều lệ công phân mà Tống Nghiên soạn thảo cho .

“Ngươi cứ xem xem hiểu ?”

Trường Sinh tưởng đây là một bài khảo nghiệm, lập tức nhận lấy xem xét thật kỹ lưỡng.

Sau khi xem xong, khỏi vui mừng, : “Huyện chủ, phương pháp định thật !”

Giang Thanh Nguyệt mắt sáng lên, : “Vậy ngươi thử xem, ngươi sẽ ghi chép công điểm thế nào?”

Trường Sinh lập tức rõ cách sẽ ghi chép, cách tính toán đấy, vô cùng rành mạch.

Giang Thanh Nguyệt đầu Tống Nghiên một cái, thấy cũng tán thưởng mà gật đầu, : “Đứa trẻ trí nhớ tệ.”

Vừa , nàng lấy giấy bút đến, bảo thử xem.

Lúc , Trường Sinh đột nhiên tỏ vẻ khó xử, : “Không sợ quý nhân chê, tuy chữ tính toán, nhưng chữ thật sự khó coi, lên mặt bàn.”

“Không , ngươi cứ thử xem.”

Trường Sinh “ừ” một tiếng, vụng về cầm bút lông, chấm mực, từng nét chữ lộn xộn.

Viết xong, Giang Thanh Nguyệt ngẩng mắt , suýt nữa thì giữ ý tứ mà bật .

Rốt cuộc cũng gặp chữ còn khó coi hơn cả nàng.

Tuy nhiên, điều cũng lạ, ở trang viên ngay cả việc ăn uống no đủ còn khó khăn, lấy bạc mà mua giấy bút.

Chắc hẳn chữ đều là do dùng cành cây luyện đất mà .

Trang viên vốn đông , công điểm thống kê mỗi ngày, nếu dùng chữ phồn thể để ghi chép thì vốn lộn xộn, trật tự.

Nếu chữ như thế , thì quả thực thảm nỡ .

Thấy mặt mấy đều lộ vẻ khó xử, Tiểu Đào cạnh khỏi sốt ruột, : “Huyện chủ, Trường Sinh đầu dùng bút lông, thể cho thêm một cơ hội ? Chúng về nhất định sẽ luyện chữ thật .”

 

Loading...