Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn - Chương 406
Cập nhật lúc: 2025-09-25 04:09:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô thị vốn lớn tuổi, gần đây luôn bận rộn công việc may vá, thị lực so với những năm kém ít.
Sau khi cẩn thận nhận dạng một lát mới cuối cùng nhận đứa con trai mà ngày đêm mong nhớ, “ là Hạ Giang , thằng bé mà gầy nhiều thế, suýt chút nữa nhận !”
Là lão phụ Tống Đại Xuyên cũng vẻ mặt cảm khái, nhưng nhiều hơn là niềm kiêu hãnh.
“Không gầy! Ta thấy là rắn chắc hơn ! Cũng trưởng thành hơn nhiều!”
Quả thật, mấy tháng phong sương gió tuyết Bắc Cương, Tống Hạ Giang hiện giờ trông trưởng thành và khí thế hơn, vô cùng uy phong lẫm liệt.
Đợi đến gần, Tống Hạ Giang cũng nhanh nhận trong đám đông.
Vội vàng kéo dây cương, nhanh chân bước đến hai bước, đó lật xuống ngựa.
“Phụ , Nương, con về!”
Tống Đại Xuyên và Ngô thị sốt ruột đánh giá Tống Hạ Giang từ xuống , phát hiện thương gì, liền kích động gật đầu, “Bình an trở về là !”
Tống Hạ Giang chuyển ánh mắt, sang những còn .
“Đại ca, đại tẩu, tam , tam , thời gian các ngươi chăm sóc gia đình vất vả !”
“Đông Mai, Nguyên Minh, xin , nhị ca thể về kịp uống rượu mừng của hai đứa!”
Sau khi chào hỏi mấy , chuyển ánh mắt sang em họ Từ một bên.
Mặc dù từ thư của Giang Thanh Nguyệt hai đến kinh thành, nhưng tận mắt thấy vẫn khỏi ngạc nhiên.
Đặc biệt là khoảnh khắc thấy Từ Uyển Ngưng, sự kích động trong mắt càng khó che giấu.
Thế nhưng may mắn cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Chào hỏi xong hai , Tống Hạ Giang nữa mở miệng, “Phụ , Nương, con còn dẫn đội cung, đến tối mới thể về nhà.”
Tống Đại Xuyên và Ngô thị vội vàng “Ơi” một tiếng, “Con cứ việc , chúng ở nhà chờ con, vội.”
Tống Hạ Giang gật đầu với , đó tiếp tục lật lên ngựa, dẫn đội tiếp tục về hướng hoàng cung.
Đợi của hết, bên ngoài thành truyền đến một trận ồn ào.
Người dân nhao nhao rướn cổ , “Sao còn ? Chẳng lẽ là binh lính ?”
“Sao thể? Binh lính đều đóng quân ở doanh trại ngoài thành, thể nhiều như đều cung?”
“Vậy đội quân là ?”
“Nghe là sứ thần Bắc Cương đến cống nạp!”
Vừa sứ thần là đến đàm phán hòa bình và cống nạp, nhiệt tình của càng dâng cao.
Đều nhao nhao rướn cổ, xem Bắc Cương rốt cuộc trông như thế nào? Lại sẽ mang đến những vật phẩm gì?
Không lâu , đoàn sứ thần cuối cùng cũng lượt bắt đầu thành.
Những cỗ xe ngựa phía như mây trôi, chiếc dẫn đầu càng tinh mỹ xa hoa vô cùng, đậm nét dị vực phong tình.
Mọi nhao nhao phỏng đoán: “Rốt cuộc bên trong là ai?”
Tống Đông Mai vài cũng đều hiếu kỳ, liền sang Triệu Nguyên Minh truy hỏi.
Dù nếu bàn về trong cuộc, chắc chắn ai hơn y.
Chỉ tiếc rằng, dạo trời đông giá rét, tin tức truyền đến từ phía nhiều.
Trong cung cũng chỉ Tống Hạ Giang đại thắng trở về triều, sứ thần đặc phái Bắc Cương cùng theo.
Mục đích là để cầu hòa.
Cụ thể là nào, định cầu hòa , vẫn còn rõ.
“Nếu đoán sai, quy cách cỗ xe hẳn là một công chúa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-hoang-tham-son-tranh-loan-the-ca-nha-co-thit-an/chuong-406.html.]
“Ý ngươi là công chúa Bắc Cương tới hòa ? Sao từng .”
“Ta cũng rõ, đợi các nàng tới sẽ . điều cũng chẳng lạ lùng gì, từ đến nay triều đình gả công chúa hòa cho ngoại tộc cũng ít!”
Sự hiếu kỳ của duy trì bao lâu, đợi cỗ xe ngựa qua, sự chú ý của tất cả các vật phẩm cống nạp phía thu hút.
Chỉ thấy từng cỗ xe chở vàng bạc châu báu ùn ùn đổ từ ngoài thành, nhiều đến nỗi đếm xuể.
Triệu Nguyên Minh thấy thê tử nhà vẻ mặt ngây ngốc, nhịn khẽ : “Cái còn là gì, đối phương đưa tới vô tuấn mã và trâu dê, đặc biệt là những đàn trâu dê thảo nguyên, tới mười vạn con.”
Tống Đông Mai hít một khí lạnh: “Trời ạ, nhiều trâu dê như mà chứa cho hết?”
Giang Thanh Nguyệt nàng một cái: “Việc tỷ tỷ cần bận tâm, chừng nếu thuận lợi, chúng cũng thể theo đó mà hưởng khẩu phúc. À , Từ lão bản dạo chẳng vẫn luôn nhắc đến thịt trâu dê thảo nguyên ? Giờ chắc mừng phát điên .”
Vừa , Giang Thanh Nguyệt liền đầu Từ Trường Thanh, kết quả phát hiện thấy tăm .
“Ấy, ?”
Từ Uyển Ngưng bất đắc dĩ: “Y , vẫn còn bận tâm đến việc buôn bán ở tửu lâu, nãy Nhị ca thì y cũng về luôn.”
“Trường Thanh bây giờ đúng là chẳng màng chuyện ngoài cửa sổ, một lòng dốc sức tửu lâu, kiếm nhiều bạc như tiêu hết đây?”
Xem xong náo nhiệt, liền nhao nhao định về chuẩn bữa tối.
Ngô thị càng vui vẻ mời tối nay đều qua.
Từ Uyển Ngưng từ chối: “Thím, hôm nay một nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ, chúng sẽ đến quấy rầy nữa, để hôm khác !”
“Nhị ca đường xa vất vả, về tới chắc mệt đến chịu nổi, cứ để nghỉ ngơi , đợi qua hai ngày chúng sẽ tới!”
Thấy đều như , Ngô thị đành gật đầu đồng ý: “Cũng , đợi bận rộn qua hai ngày , sẽ gọi tới tụ họp.”
“Không thành vấn đề!”
Nói xong, liền ai về nhà nấy, ai về cửa hàng nấy.
Ngô thị và Trương Tố Nương ở nhà tất bật chuẩn cơm canh nóng hổi, còn chuẩn sẵn một lượng lớn nước nóng, chỉ đợi Tống Hạ Giang trở về.
Mọi vẫn đợi cho đến khi trời tối, lúc mới thấy giọng Tống Hạ Giang truyền đến từ ngoài cửa.
Vừa về đến nhà, thấy những thứ nhà chuẩn cho , Tống Hạ Giang kìm vành mắt đỏ hoe.
Ở ngoài mấy tháng chịu đựng đủ gian khổ cũng thấy mệt, về đến nhà mới cảm nhận sự ấm áp.
Vẫn là nhà nhất.
Ngô thị đau lòng múc một bát canh gà cho : “Trước tiên cứ uống một bát nóng hổi cho ấm , để xua hàn khí.”
“Nhìn kỹ mới thấy, Nhị ca thật sự gầy ít, mau ăn .”
Thấy những đây đều là nhà, Tống Hạ Giang cũng khách khí, bưng bát lên ngửa cổ uống cạn.
Thấy sắc mặt mệt mỏi, Ngô thị cùng những khác cũng giữ hỏi han thêm, ăn xong liền để nhanh chóng về tắm rửa nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm , phần thưởng từ trong cung sớm đưa tới.
Tống Hạ Giang lập đại công trong việc bình định Bắc Cương, từ nhị phẩm tấn phong thành nhất phẩm Chinh Bắc Đại tướng quân.
Ngoài bảo mã, lợi kiếm và kim giáp y ban thưởng, thứ ban thưởng nhiều nhất còn chính là một vạn con bò và hai vạn con cừu!
Mọi con liền trợn mắt há mồm, nhiều như để cho hết?
Chỉ riêng việc đếm thôi cũng đếm xuể !
Tống Hạ Giang giải thích: “Thịt trâu dê thảo nguyên hương vị cực kỳ tươi ngon, khi ở Bắc Cương nghĩ đến việc mang về cho các ngươi nếm thử, cho nên hôm qua Hoàng thượng hỏi gì, liền thật.”
Nói đoạn, đầu Tống Nghiên và Giang Thanh Nguyệt: “Tam , , trang viên của hai cũng sân cỏ chuyên dùng để chăn nuôi trâu dê, những con trâu dê hai cứ tùy ý sắp xếp !”
Giang Thanh Nguyệt và Tống Nghiên lẳng lặng một cái, đều hẹn mà cùng hình dung cảnh một vạn con bò và hai vạn con cừu chen chúc trong trang viên.