Khai Phá Cổ Mộ - Chương 96: Bóng đen dưới nước.
    Cập nhật lúc: 2025-10-28 14:26:16
    Lượt xem: 11 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
đáp án , định hỏi. Phương trượng cũng chắc chắn sẽ .
Ông chỉ khẽ nhấc tay trái, nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo cà sa, tay một động tác mời:
“Thuyền chuẩn xong, xin chư vị cùng bần tăng lấy báu vật.”
Trong đám lau sậy ven bờ Hàn Đàm, quả nhiên một chiếc thuyền gỗ nhỏ giấu kín.
Thuyền tuy nhỏ, nhưng đủ chỗ cho tất cả chúng . Sau khi lên thuyền, Lão Giang chủ động sẽ chèo.
Phương trượng mỉm cảm ơn, ai ngờ ông tiện tay ném mái chèo lòng .
Hóa , việc thì để ông nhận, còn việc cực thì để đồ ! trừng mắt liếc ông một cái, còn ông híp mắt, sang phương trượng mà :
“Ngài xem tử đó — tuy xí, vô dụng, gây họa, nhưng cái hiếu thuận.”
Thật là hổ!
tức giận : “Còn lắm mồm nữa là chèo thuyền giữa hồ dìm c.h.ế.t cho xem.”
Ngân Linh và Hạ Lan Tuyết đều bật , chỉ là khổ sở, gồng tay mà chèo thuyền.
May mà đầm quá rộng, chẳng bao lâu chúng đến gần pho tượng tiểu hòa thượng mặc áo cà sa màu trăng.
Phương trượng chắp tay, cung kính hành lễ tượng: “Tổ sư, mà ngài chờ rốt cuộc cũng đến.”
Nói xong, ông một việc khiến tất cả đều sững sờ — Ông rút từ trong áo một chiếc chìa khóa đen bóng, cắm ổ khóa nơi chân pho tượng, lượt mở chín sợi xích đồng đang trói chặt chân tượng!
“Rắc!”
Tiếng khóa kim loại vang lên, chín sợi xích lập tức một lực vô hình kéo tuột xuống lòng đầm, tạo nên âm thanh “ào ào” rùng rợn.
Chỉ trong chớp mắt, mặt nước đang yên tĩnh bỗng sôi trào dữ dội, đầm lạnh như thể giải phong ấn. Dòng nước xoáy mạnh, cuộn tròn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành một vòng xoáy đen khổng lồ.
Chiếc thuyền nhỏ của chúng hút , vòng vòng đến chóng mặt. chỉ thấy trời đất đảo lộn, cũng vững.
Khoảnh khắc , bỗng nhớ đến câu chuyện mà phương trượng kể — Phải chăng, con độc long trấn trong đầm đang tỉnh giấc?
Nó đang khuấy đảo mặt nước xanh biếc , như tuyên bố: Đây là lãnh địa của nó, kẻ nào dám xâm phạm, tất sẽ c.h.ế.t!
Khi còn đang kinh hoảng, bỗng một con sóng lớn như mưa rơi xuống, dội ào lên khiến cả bọn ướt sũng.
cúi đầu theo phản xạ, và ngay lập tức thấy rợn tóc gáy — Dưới thuyền, trong làn nước xoáy, một bóng đen khổng lồ đang chuyển động!
Nó dài ít nhất hơn mười mét, to bằng một chiếc thùng lớn, ẩn hiện trong làn nước lạnh lẽo.
Hiển nhiên, cơn cuồng phong cùng dòng xoáy … chính là do nó gây .
Chỉ là nó lặn xuống quá sâu, khiến rõ rốt cuộc đó là thứ gì…
“Sư phụ! Dưới nước… chẳng lẽ thật sự độc long ? Linh Nhi sợ quá!” – Ngân Linh hoảng hốt nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Lan Tuyết, trông như một con chim nhỏ kinh động.
Lão Giang ánh mắt sắc bén, lập tức đặt tay lên chuôi đao, chắn ngay mặt .
Thế nhưng bóng đen dài nước tấn công chúng , mà nhanh biến mất tung tích.
“Nhìn kìa! Truyền thuyết quả nhiên là thật…”
Phương trượng bỗng đưa tay chỉ, chúng lập tức theo hướng đó. Chỉ một tiếng gầm vang vọng, mặt nước đột nhiên vỡ tung, một con mãng xà phủ đầy vảy đen nhảy vọt khỏi mặt nước!
Đôi mắt nó đỏ rực như hai chiếc đèn lồng máu, chỉ liếc chúng một cái, há miệng phun một vật gì đó lên bờ. Sau đó, hình to lớn của nó quẫy mạnh, tạo nên từng đợt sóng trắng xóa, nhanh như chớp lặn sâu xuống đáy đầm.
Nó di chuyển quá nhanh, chúng chỉ kịp thấy rõ rằng nó đen sì, đầu mọc hai cái bướu thịt, dáng dấp nửa rồng nửa rắn — ngoài thì chẳng còn rõ gì nữa!
Sau , mới Lão Giang kể rằng con quái vật đó gọi là “giao long” loài mãng xà tu luyện hàng trăm năm, hấp thu tinh khí mà hóa thành tinh thể.
Người xưa câu: “Rắn hóa giao, giao hóa long.”
Chỉ tiếc là kể từ đời tổ sư, còn ai trong chùa Hàn Đàm chịu xuống nơi tu hành. Nếu , lẽ con mãng xà còn cơ duyên pháp, mà thật sự hóa rồng …
Phương trượng chắp tay, miệng lẩm nhẩm “A Di Đà Phật”.
Sau đó, ông cúi hành lễ thật sâu pho tượng, bảo chúng : “Về thôi.”
Mọi chuyện xảy quá nhanh, khiến còn hồn. Lão Giang xem chút lương tâm, tự động giành lấy mái chèo trong tay , đưa chúng trở bờ.
Khi lên bờ, ông cúi xuống nhặt vật mà “độc long” phun . Lúc mới thấy rõ đó là một gói bọc kín trong nhiều lớp giấy dầu.
Hạ Lan Tuyết liền ngăn : “Để !”
Không từ khi nào, nàng đeo tay một đôi găng bạc mảnh, cẩn thận nhặt gói giấy lên, mở từng lớp một.
Sau khi gỡ đến lớp thứ bảy, thứ tám bên trong hiện một pho tượng nhỏ bằng bùn, chỉ lớn cỡ bàn tay.
Pho tượng hình dáng , thể cao lớn oai nghiêm, trắng như tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khai-pha-co-mo/chuong-96-bong-den-duoi-nuoc.html.]
phần đầu là đầu rồng, đôi mắt lam ngọc sâu thẳm, sắc lạnh như chứa độc, thẳng về phía chúng !
Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy hai cánh tay của pho tượng phủ lên một tầng vảy vàng mỏng, trông chẳng khác nào đang khoác lên một bộ chiến giáp kim sắc bất khả xâm phạm như Phật pháp gia trì.
Lão Giang ánh mắt lóe sáng, vui mừng xiết: “Long chúng trong Bát Bộ Thiên Long — cuối cùng xuất thế !”
Nếu tận mắt chứng kiến, thật dám tin, thứ nhả từ miệng một con độc long!
Ngay cả phương trượng cũng rời mắt , khẽ niệm Phật: “Thuở xưa, tổ sư bên đầm lạnh, điểm hóa độc long cùng tu thiền. Tổ sư biệt trở , báu vật độc long giữ trong miệng.
Nhờ phúc duyên của chư vị thí chủ, lão nạp hôm nay thể thấy con độc long từng bầu bạn với tổ sư năm coi như uổng kiếp .”
Lão Giang nịnh: “Ngài quá lời . Nếu sự giúp đỡ của ngài, chúng e rằng chẳng thể lấy pho tượng .”
Phương trượng chỉ mỉm , nhưng ánh mắt ông dừng , chăm chú rời. linh cảm ông chuyện , nhưng đợi mãi, ông vẫn im lặng.
Lão Giang như hiểu ý , liền :
“Giờ báu vật lấy , nên chậm trễ, mau trở về báo cáo thôi.”
“Lý Kinh Lam, con mặt cảm ơn phương trượng , bọn ngoài chờ.”
Ngân Linh hiểu dụng ý, còn hồ hởi : “Chúng cùng tiễn phương trượng mà?”
Hạ Lan Tuyết vội bịt miệng cô , khẽ bảo: “Đừng xen .”
Phương trượng từ chối, cùng trở chánh điện. Trên đường, cố tình hỏi thêm về vị tổ sư của Hàn Đàm.
Ông ít, dường như hiểu rõ dò điều gì, nhưng chỉ trả lời quanh co, tuyệt hé lộ điều trọng yếu.
Đưa ông về tới tận thiền phòng, vẫn chẳng moi chút tin tức nào. Thấy cơ hội sắp trôi qua, bèn thẳng:
“Phương trượng! Xin cho hỏi, khi tổ sư của quý tự bước sang tuổi bốn mươi, ngài từng khai thiên nhãn ?”
tin rằng đó chính là làng Trấn Sấm. phương trượng chỉ nhẹ:
“Vạn vật đều nhân duyên. Nếu tổ sư thiên nhãn, là vì Bồ Tát ban cho thêm một con mắt để thấy khổ ải nhân gian; nếu , thì cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ngài dùng Phật pháp độ sinh.”
Lời mơ hồ, nửa như thừa nhận, nửa như phủ nhận. định hỏi thêm, ông chỉ khẽ đáp: “Thiên cơ… bất khả lộ.”
Rời khỏi chùa Hàn Đàm, chúng chỉ ở Thượng Hải thêm một đêm, sáng hôm liền mua vé tàu Bắc Bình.
Lúc , chúng thu ba pho tượng bùn. Cộng thêm cái bóng đen của Warner vẫn như lưỡi d.a.o treo đầu, Lão Giang dám nán dù chỉ một khắc.
Thời tiết Bắc Bình ấm dần, những nhánh liễu ven đường đung đưa theo gió xuân, mầm non xanh mướt.
Chúng chẳng dám nghỉ ngơi, chỉ một mực hướng thẳng đến tổng bộ Kỳ Lân. Khi tòa nhà đen hiện mắt, mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ Lão Giang định báo cáo ngay, nhưng bụng ai nấy đều đói cồn cào, đúng giờ cơm, nên cả bọn quyết định đến nhà ăn .
“Sư phụ! Con ăn đùi gà to!” – Ngân Linh nhảy , kéo tay Hạ Lan Tuyết ríu rít.
Hạ Lan Tuyết mỉm : “Được thôi, coi như con ngoan, gây họa.”
Lão Giang tươi rói, trong bụng tính lát nữa uống vài chai rượu cúc hảo hạng, coi như chúc mừng công lớn .
Thế nhưng, bước nhà ăn, định chào hỏi vị đầu bếp quen thuộc, thì bỗng khựng — Một bóng mặc áo đỏ, lưng còng, đang ríu rít chuyện với đầu bếp, giọng kéo dài dai dẳng:
“Phải nấu món bắp cải luộc đấy nhé, chọn cải thảo vùng Sơn Đông, chỉ lấy phần nõn non nhất! Còn nước dùng ninh bằng gà mái, vịt trắng, sườn heo, bào ngư, cả chim bồ câu nữa cơ…”
“À mà , món ‘Dê say’ ? Dùng thịt cừu Tân Cương chính hiệu, ngâm qua hai lạng rượu trắng, thêm chút kỷ tử, táo đỏ…”
Đầu bếp cau mày, xua tay lớn: “Anh tưởng đây là ngự thiện phòng của hoàng đế chắc? Ở đây ! Gì cũng hết!”
Người tức giận chỉ thẳng mũi đầu bếp mắng: “Thế mấy thứ rau thừa cặn bã cho lợn ăn , để cho đại ca ăn kiểu gì hả?”
Đầu bếp của căn tin vốn là kẻ nóng tính, liền xắn tay áo định xông lên: “Mày dám đồ ăn tao nấu là cho lợn ăn ?”
Thấy tình hình sắp to chuyện, lão Giang vội chạy đến can: “Lạc Đà đại ca, bớt giận !”
“Anh ?” — phắt , ánh mắt nghi hoặc.
Không sai, đang nổi đóa chính là Lạc Đà. Lạc Đà tỏ vẻ khó hiểu, lão Giang . lập tức bước tới giới thiệu hai bên, xong, liền trố mắt , lớn tiếng hét lên:
“Ủa, chẳng thằng nhóc sờ m.ô.n.g tiểu thư hôm bữa ? Trùng hợp ghê!”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Giọng trời sinh oang oang, câu vang dội khắp căn tin, khiến bộ thành viên Kỳ Lân quanh đó đều đầu hóng chuyện.
Trong nháy mắt, hàng chục ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía . Bên tai còn vang lên tiếng khanh khách của Ngân Linh, răng cô nghiến kèn kẹt: “Ơ kìa, còn sờ m.ô.n.g cơ đấy?”
Oan cho quá! Rõ ràng chuyện đó là do lão Giang giở trò hãm hại.
sang cầu cứu sư phụ, mong ông giải thích giùm, nào ngờ lão giả vờ che mặt, thở dài một : “Sư phụ bảo con đừng dùng mấy chiêu đó , con cứ cứng đầu. là nỗi nhục của sư môn…”
Thế là ánh mắt càng thêm khó hiểu, xen lẫn khinh thường và trêu chọc. chỉ tìm cái hố chui xuống cho !
