24
 
Thái hậu im lặng hồi lâu, định mở miệng thì  hoàng đế cắt ngang.
 
"Giờ phút  , mẫu hậu còn  xin cho  ?"
 
"Hay là… mẫu hậu cũng thấy, ngai vàng của trẫm  chính danh,  đổi ?"
 
Lời   gần như xé toạc lớp mặt nạ mẫu hiền tử hiếu .
 
Sắc mặt thái hậu  đổi mấy , :
 
"Hoàng thượng, ai gia   ý đó."
 
Bà  dựa   lưng ghế, thoáng chốc trông như già  mấy tuổi.
 
Uy nghi của thiên tử  thể  khiêu khích.
 
Bất kể thật  giả, Tạ Miễn đều  c.h.ế.t.
 
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:
 
"Bình Dương hầu Tạ Miễn, đại nghịch bất đạo, phế bỏ tước vị, giam  đại lao chờ xử tử."
 
Tạ Miễn như con ch.ó mất chủ,  thị vệ áp giải .
 
Hắn   trừng trừng, khản giọng :
 
"A Chỉ…  vốn nghĩ… chúng   thể sống trọn một đời."
 
"Đều là do  gieo gió gặt bão…  sẽ chờ nàng  suối vàng."
 
Ánh mắt hoàng đế rơi lên  .
 
Ta điềm nhiên đối mặt, đón nhận cái c.h.ế.t.
 
Nguyện vọng của    thành,  còn gì để sợ.
 
Chỉ  điều… câu " suối vàng chờ " của Tạ Miễn thật sự… xui xẻo.
 
Một chén rượu độc  đưa tới  mặt .
 
Ta  do dự, uống cạn.
 
Tầm  mờ dần, suy nghĩ trôi xa.
 
Ta  từng định dễ dàng lấy mạng Tạ Miễn. Như thế là quá nhẹ cho .
 
Nếu  vạch trần tội  của ,  tin với sự sủng ái của thái hậu,  chắc chắn sẽ  bao che.
 
Thậm chí…  còn  kịp  ,  mất mạng.
 
Chỉ  điều…  liên lụy tới vẹt nhỏ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Một con vẹt  lời đại nghịch bất đạo, chắc chắn cũng  thể sống sót.
 
Nếu thực sự  kiếp , mong ngươi và Cẩn Nam  bạn, cùng chuyển kiếp đến bụng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khap-noi-thanh-chi-no-ro/15.html.]
 
Ta nhất định sẽ trả hết ơn nghĩa cho các ngươi.
 
25
 
May mắn ,  đường Hoàng Tuyền   gặp Tạ Miễn.
 
Ngược ,  một đứa trẻ chạy về phía  với vẻ vui sướng, nhưng  vấp ngã một cái đau điếng.
 
Nó  bẹp  đất, bĩu môi, òa :
 
"Nương! Con chờ  lâu lắm !"
 
Lòng  đau nhói, vội chạy đến ôm chặt lấy nó:
 
"Nương tới ! Đừng !"
 
Nó lập tức nín    tươi:
 
"Không  nữa… thật , Tiểu Nam lừa nương, con cũng  chờ lâu lắm  hí hí~"
 
" mà, nương đến sớm tìm Tiểu Nam như , Tiểu Nam tức giận đấy!"
 
Ta còn đang luống cuống, nhưng  nhanh  hiểu nỗi giận của Cẩn Nam.
 
Vì  cũng thấy mẫu  .
 
Bà  còn dáng vẻ nhẫn nhịn dè dặt như , chen chúc giữa hàng  chờ chuyển kiếp.
 
Các hồn mới tỏ vẻ  vui, nhưng bà chỉ vội vàng :
 
"Xin  các vị… nữ nhi  đang đợi  ở phía !"
 
Ta  thấy vết thương  n.g.ự.c bà, bà ngượng ngùng :
 
"Ta  xuống sớm thì   kiếp  nàng  đầu thai  bụng  thì ?"
 
Một con vẹt bay phía  bà, vỗ cánh phành phạch, thấy  thì kêu to:
 
"A Chỉ đáng ghét! A Chỉ đáng ghét!"
 
  nó hắng giọng:
 
"Hừ, tha thứ cho ngươi ."
 
Vẹt nhỏ đậu lên vai .
 
Ta tay trái khoác lấy mẫu , tay  dắt Cẩn Nam.
 
"Mẫu ,  thôi!"
 
"Mẫu ,  thôi!"
 
- Hoàn văn -