Khemjira Phải Sống Sót - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-10-16 05:08:22
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc gần một giờ sáng, bốn họ chia tay chân tòa chung cư. Jett lái xe riêng, cùng Chan thẳng tiến về Kanchanaburi - quê hương của Khem.

Khi chiếc xe dần khuất khúc cua, chỉ còn Pharan bên cạnh Khem, tay xách chiếc hộp đồ nghề màu đen. Anh lấy một chiếc điện thoại nắp gập kiểu cũ, bấm và gọi cho ai đó. Cái tên thốt khiến Khem sững , từng bao giờ.

“Khachen, đến đón .” Giọng thầy trầm và dứt khoát. Rồi hàng lông mày khẽ chau , đôi mắt tối sẫm liếc sang Khem - đang bên bằng ánh mắt tò mò xen lẫn lo lắng - đó , tiếp vài câu ngắn gọn.

“...Ta thể chờ .”

Khem khẽ thì thầm, trong lòng dấy lên cảm giác tội khiến khác vất vả vì . Mặt bỗng đỏ bừng khi qua điện thoại vang lên tiếng rên của một đàn ông và một phụ nữ.

“...”

“Khó đến mức thể kéo quần lên ?”

“...”

“Căn hộ... trong hẻm...”

“...”

“Được .” Khem bên đáp gì, chỉ thấy thầy Pharan gật đầu, đồng ý, cúp máy.

Anh đút chiếc điện thoại túi quần, đó vươn tay nắm lấy bàn tay Khem, đôi tay đang siết chặt vì lo lắng.

“Là bạn của thôi. Không gì mà xử lý .” Giọng thầy trầm ấm, điềm tĩnh. Khem ngẩng lên, đôi mắt trong veo , trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Cái nắm tay của vị sư khiến lồng n.g.ự.c như ấm lên, nỗi sợ hãi tan dần.

Khem mỉm , khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Vâng, thưa thầy.”

Họ đợi lâu. Một chiếc xe thể thao hai chỗ sang trọng trượt đến, dừng ngay lề đường mặt Pharan và Khem. Cửa sổ bên ghế lái từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt điển trai của đàn ông phía tay lái.

Người đó mái tóc đen, dáng cao và mảnh, mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu nâu, nhàu một chút. Đôi mắt xám xanh ánh lên vẻ dịu dàng, pha chút trêu chọc, và khi bắt gặp ánh của Pharan, khóe môi cong nhẹ, một nụ đủ khiến bất kỳ ai thấy cũng xiêu lòng.

Khem vội cụp mắt xuống, cảm giác như một con chuột nhỏ sư tử dõi theo. Cậu lúng túng định chắp tay chào, nhưng kịp gì thì giật bởi tiếng gõ “cộc” của thầy Pharan lên mui xe.

“Sao lái cái xe đến?” Pharan nhíu mày hỏi. Khachen chỉ chớp mắt vô tội, đáp bình thản: “Cậu là sẽ mấy cùng.”

Pharan suýt chút nữa mở cửa lôi ngoài đá một cái. Dù gần ba năm gặp, Khachen vẫn giữ nguyên cái tính khiến khác bực .

Chiếc xe đắt tiền , Khachen vốn hiếm khi mang đường, và Pharan rõ - cố tình lái nó tới chỉ để chọc tức .

Pharan vốn ưa siêu xe, cũng chẳng mặn mà với những món đồ xa xỉ. Tuy bao giờ thẳng , nhưng Khachen - bạn từ thời còn học - hiểu điều đó quá rõ.

Chỉ điều, Pharan chắc rằng Khachen ngờ bạn của mang theo một trai trẻ với gương mặt đáng yêu đến .

“Hay là đổi xe khác?” Khachen hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.

Pharan đồng hồ, khẽ lắc đầu. Nếu chờ đổi xe, e là sẽ quá muộn. Anh mở cửa, đặt chiếc hộp đen xuống sàn , nơi vẫn còn chút chỗ trống, xuống ghế. Sau đó, sang với Khem, vẫn còn ngẩn ngơ quanh: “Lên xe.”

Khem quanh khoang xe, bối rối nên , mà cũng chẳng để ý ánh mắt của lái đang ngoài cửa sổ với vẻ khó đoán. Cậu lắp bắp: “Ờ… chỗ nào ạ?”

Pharan chỉ đơn giản dang hai chân một chút, chỉ trống giữa và bảng điều khiển, gọn: “Ở đây.”

Mặt Khem lập tức đỏ bừng. Cậu cố hít sâu, dằn xuống cảm giác ngượng ngập đang dâng lên, tự nhủ đây lúc để suy nghĩ linh tinh. Cậu khẽ cúi đầu, len trong xe, suýt chút nữa đụng đầu khung cửa.

May , bàn tay của thầy kịp đỡ .

“Cảm ơn ạ…” Khem thì thầm, giọng nhỏ hơn cả tiếng thở. Bàn tay mạnh mẽ khẽ dẫn yên lòng ghế. Dù chỉ hai chỗ , nhưng gian đủ rộng để thấy gò bó.

Và lúc đó, Khem mới nhận - cơ thể của thầy ấm.

Chiếc xe khẽ rung lên lướt , khi cánh cửa khép lái rõ hướng cần đến.

Một lúc , Khem cảm thấy ánh nào đó đang dõi theo . Cậu sang, bắt gặp đôi mắt của Pharan, trong đó là nụ thoáng trêu, thoáng dịu dàng.

Trước khi kịp đỏ mặt, bàn tay to lớn của thầy đưa lên che mắt , nhẹ nhàng xoay đầu Khem về phía cửa sổ.

“Ngủ .”

Giọng trầm thấp vang lên như một lời thôi miên. Và chẳng bao lâu, đôi mắt sáng của Khem dần khép , chìm giấc ngủ yên bình.

“Không thấy tận mắt thì tin .” Giọng Khachen phá vỡ sự im lặng, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ trêu chọc mà chẳng thèm che giấu. Pharan, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đáp .

Khachen quen với tính cách của Pharan, từ những ngày còn học nghề, và thứ luôn như thế . Trong khi khác thể thấy Pharan đáng sợ, nguy hiểm, Khachen trân trọng mặt của .

“Đừng quên lời hứa với , nhớ tử quý của lắm.”

Khachen cứ tiếp tục một cho đến khi nhận phản ứng khó chịu từ Pharan. Đó mới khiến im lặng, tập trung lái xe.

Ai mà ngờ , một như Khachen bạn cấm bước chân làng, liên hệ với tử như Jett từ khi mười bảy tuổi, vì một sự cố thời trung học mà suýt dẫn Jett lệch hướng?

Thật , chẳng nghiêm trọng đến mức đó. Anh chỉ giúp một đứa trẻ đời một chút thôi…

Gần hai tiếng trôi qua, khi đồng hồ quá ba giờ sáng, chiếc xe thể thao sang trọng lướt con đường vắng dẫn đến chân núi tại tỉnh Phetchaburi, hai bên rừng rậm bao quanh.

Khachen thấy cần hỏi tại Pharan chỉ đến đây. Nếu Pharan lý do, chắc chắn giải thích từ đầu. Nếu vẫn im lặng khi đến nơi, tức là Pharan giữ bí mật. Anh chỉ nhẹ: “Gọi nếu cần gì nhé.”

“Cảm ơn.” Pharan đáp. Khem vốn đang tựa thầy, nhúc nhích nhẹ và mở mắt khi lời thì thầm bên tai: “Chúng đến nơi .”

Khem nhanh chóng gật đầu, sang cảm ơn Khachen bằng một cú wai, bước xe, bên ngoài. Pharan , nhặt chiếc hộp, Khachen và nhắc thêm một điều cuối cùng: “Giữ bùa quanh cổ đến chủ nhật. Trên đường về, ghé khách sạn gần nhất nghỉ ngơi, sáng mai trở .”

Khachen ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Làm thể tuân lệnh, khi họ mới đám linh hồn truy đuổi…

Sau khi Khachen lái xe , Pharan dẫn Khem tới ven đường, nơi một cây “Phayom” lớn sừng sững, với tấm bảng gỗ báo đây là chỗ tu tập, kèm theo cầu thang dẫn lên .

Nhìn xung quanh, vẻ nơi ít lui tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khemjira-phai-song-sot/chuong-35.html.]

Chẳng bao lâu, họ tới một khu đất trống, xung quanh là năm căn nhà gỗ hai tầng, cũ mới lẫn lộn, giống như khu ở của các nhà sư, nhưng hiện tại chẳng ai.

“Tại chúng đến đây ?” Khem ngẩng , hỏi bên cạnh.

Pharan nắm tay Khem, dẫn tới một trong những căn nhà, mở cửa và đáp: “Ta tìm một vị sư, bạn của ông , vì việc cần ông . ông hành hương nhiều năm, chúng liên lạc . Theo Jett và Chan, đây là nơi cuối cùng mà tử của ông .”

Cánh cửa khép , Pharan tiến về góc phòng trong bóng tối, vẫn tiếp tục giải thích với Khem: “Những gì ông sở hữu thể là thứ cuối cùng giúp chúng , nên tìm ông đêm mai.”

Vừa dứt lời, chiếc đèn trong phòng bỗng sáng lên, để lộ nội thất sạch sẽ, cơ bản, với các vật dụng nhà bếp, đồ ăn khô, và chăn gối gấp gọn gàng.

“Ta nhờ chuẩn thứ xong. Giờ thì nghỉ ngơi, lấy sức. Sáng mai, con thể nấu ăn.” Giọng trầm ấm của vang lên khi trao cho Khem chiếc đèn lồng để cầm.

Đôi mắt Khem tràn đầy những cảm xúc đan xen: kính trọng, ơn, và sự trân trọng sâu sắc, đến nỗi chẳng diễn tả thế nào cho trọn vẹn.

Khem quỳ xuống, đặt đèn lồng bên cạnh, định lạy chân thầy. chỉ mới cúi đầu nhẹ, đôi tay chắp trong sự tôn kính thầy đỡ lên trong lòng bàn tay , như bắt chúng ngay giữa trung.

“Đủ .” Pharan dứt khoát, và Khem gật đầu, tuân theo.

Khi Khem lên và bắt đầu giăng màn chống muỗi một cách thuần thục, Pharan bước góc phòng nơi bàn thờ với tượng Phật. Anh xuống tấm đệm thiền, thắp một ngọn nến lớn, nhắm mắt, đặt tay chồng lên tay trái để thiền định.

Khi thứ tĩnh lặng, bắt đầu niệm chú, tạo một tấm khiên vàng rực rỡ, như một mái vòm bao phủ khu vực để ngăn các hồn lang thang xâm nhập. Sau đó, mở rộng thần thức khắp hướng, tìm kiếm thầy mà ông dự định.

---

Chuyển cảnh sang Jett và Chan.

Lần , Chan là lái, dù quen đường. Tuy nhiên, tính cách điềm tĩnh, tỉ mỉ cùng tinh thần kiên định khiến chuyến phần an hơn. Anh còn mang theo một chiếc hộp gỗ mun đen.

Trước đó, khi cả hai gặp t.a.i n.ạ.n và đ.â.m cây, may mắn là họ đều thắt dây an , và các tính năng an của xe hoạt động nên thương nặng. Khi tỉnh , họ ngoài gọi cho chủ xe - một tử khác của thầy. Người lập tức đến, và may mắn , trách họ, bởi khá với Jett, gần như quan hệ sư – sư . Không chỉ giải quyết vấn đề xe, còn đưa hai đến làng như yêu cầu, dù muộn…

Kể từ hôm đó, Jett mất tự tin khả năng lái xe của . Thậm chí, để Chan lái chiếc xe quý giá, mà cả cha chị gái cũng đụng đến.

“Có gì đang đuổi theo chúng Jett?” Chan hỏi, mắt tập trung đường. Jett liếc gương chiếu hậu, nhíu mày, đáp: “Không. Từ khi rời chung cư, hề dấu hiệu nào theo .”

Lạ thật, quá yên tĩnh. Jett ngờ chuyến cùng Chan bình lặng đến .

Bịch!

“C.h.ế.t tiệt!” Jett giật khi vật gì đó va cửa kính bên . Do xe chạy nhanh, cùng ánh sáng đèn đường lẻ tẻ, rõ đó là gì: một quả chuối chín còn cắm nhang, thịt gà thối, và vài lễ vật rõ ràng do bàn tay con đặt.

Jett nhớ họ qua một ngã ba.

Bịch!

Lần , những vật tương tự bay về phía bên Chan, nhưng vẫn bình tĩnh, tiếp tục lái xe đều đều, hề hoảng sợ.

Tuy nhiên, càng đến gần Kanchanaburi, chuyện càng trở nên dữ dội. Không chỉ những món đồ cúng ném tới tấp cửa kính xe, mà từng đàn ch.ó mèo hoang cũng lao vụt qua đầu xe gần như năm phút một .

“Na-ut, a, tu, wi, ka, lo, to-ka…

Su, no, pun, sam, na, , ja cha…

Wi-chi, tho, put, sam-ma, sam, hang,

A, wa-ka, pha, so, pi-ti-i...”

Jett càng niệm chú xua tà, dường như chúng càng tức giận, càng điên cuồng quấy nhiễu.

Khi họ chuẩn băng qua một cây cầu đang sửa, hai bên chỉ những tấm gỗ chắn tạm để ngăn xe khỏi lao xuống sông, thì bất ngờ một chiếc xe tải từ hướng ngược phóng thẳng làn của họ.

Ánh đèn pha chói lòa khiến cả Jett lẫn Chan đều lóa mắt. Trong khoảnh khắc sinh tử , Chan kịp xoay vô-lăng, lao xuyên qua hàng rào gỗ, và chiếc xe rơi xuống dòng sông bên .

Ầm!!!

Nước lạnh buốt tràn ngập xung quanh khi đèn xe vẫn còn sáng. Cả hai vội tháo dây an , lấy búa đập cửa kính vùng vẫy bơi ngoài trong cơn hoảng loạn.

Dòng chảy xiết cuốn họ , nhưng Jett vẫn kịp vươn tới chỗ Chan – lúc cặp kính của nước cuốn mất.

Trong giây phút cận kề cái c.h.ế.t, thở trở nên nặng nhọc, hai – sợ hãi, tuyệt vọng, và... yêu thương.

Họ hôn , như thể đó là điều cuối cùng còn thể .

ngay khi môi họ chạm , một sức mạnh vô hình bỗng kéo phăng cả hai trở – cùng với đó là một cơn lũ ký ức ào ạt ùa về.

Trong làn sương mờ của giấc mộng, những hình ảnh dần hiện của họ, mà là của ba con gái trẻ: Jintana, Khemika và Chaiada.

Ba cô gái – ba bạn thiết từ thời trung học trong một ngôi trường nữ sinh. Họ thương yêu, chăm sóc bằng tất cả sự trong sáng của tuổi thiếu niên, đặc biệt là dành cho Khemika – cô gái yếu đuối, mảnh mai nhất trong ba .

Thế nhưng Khemika hề rằng, giữa Jintana và Chaiada tồn tại một bí mật.

Họ yêu – một tình yêu xã hội khi coi là tội , nên họ giấu kín, dám thổ lộ với bất kỳ ai, kể cả bạn nhất.

Cho đến một ngày, mối tình phát hiện.

Jintana ép đính hôn với một viên chức trẻ mà cô hề yêu. Còn Chaiada thì buộc nước ngoài du học, ngay khi nghiệp trung học.

Ngày Jintana lễ đính hôn cũng là ngày Chaiada rời .

Họ gặp cuối ở nơi chỉ hai – Jintana vẫn mặc nguyên bộ lễ phục trắng tinh, còn Chaiada thì đang đường sân bay.

Không thể nhiều, họ chỉ kịp chúc sống .

Cái ôm cuối cùng, nụ hôn cuối cùng... tất cả đều thấm đẫm nước mắt và nỗi đau chia ly.

Chỉ còn một lời, lặng lẽ khắc sâu trong tim.

“Tạm biệt... mà em yêu nhất đời.”

Loading...