Về đến nhà, điều đầu tiên Chu Y Y là tìm Chu Viễn Đình.
Cậu đang bài thi thử môn tiếng Anh trong phòng sách, cô đợi xong phần điền từ chỗ trống mới kéo ghế bên cạnh xuống.
Chu Viễn Đình ánh mắt của cô đến phát sợ.
Cô thẳng vấn đề và hỏi:
"Hôm cắm trại, mày dùng điện thoại của Tiết Bùi ?"
Chu Viễn Đình hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng vẫn gật đầu.
"Có, ?"
"Xong , mày gửi nhầm ảnh cho khác ?"
" là chuyện đó, nhưng thế?"
Cũng thể trách nó . Ban đầu nó định gửi mấy tấm ảnh đó cho chính , nhưng khi ấn gửi, thấy một ảnh đại diện và tên ghi chú giống , thế là mới gửi nhầm.
"Không gì, mày tiếp tục bài ."
Cuối cùng Chu Y Y cũng bắt tàu cao tốc trở về Bắc Thành, hôm đó Trần Yến Lý còn đặc biệt đón cô.
Công tác cộng với nghỉ phép, hai gặp hơn hai mươi ngày. Vừa khỏi ga, Chu Y Y thấy liền lập tức chạy tới, Trần Yến Lý dang tay đón cô lòng.
Trần Yến Lý cố ý về phía cửa và hỏi:
"Sao Tiết Bùi cùng em? Anh còn tưởng hai sẽ về chung chứ."
Chu Y Y trêu :
"Anh ngay phía , sắp đến ."
Quả nhiên, giây tiếp theo sắc mặt Trần Yến Lý đổi ngay.
Biết trêu, liền nhéo má cô:
"Lần mà còn , sẽ thực sự giận đó."
Trên đường về, Chu Y Y mở lịch , cẩn thận đếm ngày. Chưa đầy một tuần nữa là đến sinh nhật Trần Yến Lý.
Cô chuẩn từ lâu, nhưng công tác lỡ mất khá nhiều thời gian. Cô liệu thể thành theo kế hoạch ban đầu .
Tiết Bùi họp xong với giám đốc kỹ thuật, Chu Khi Ngự đang ở trong văn phòng của để bàn về tình hình tổng quan của nền tảng di động trong tháng .
Mới vài câu, trợ lý bên ngoài gõ cửa, khách đến thăm.
Chu Khi Ngự hỏi:
"Có hẹn ?"
"Không ạ."
"Anh tên gì?"
"Anh chỉ họ Trần, còn tiết lộ gì thêm."
Chu Khi Ngự còn nhận điều gì, nhưng Tiết Bùi thì ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, trầm giọng :
"Cho ."
Chẳng bao lâu , trợ lý dẫn Trần Yến Lý phòng.
Vừa thấy đến, Chu Khi Ngự lập tức căng thẳng. Anh đưa tay sờ mũi, ho nhẹ hai tiếng, với Tiết Bùi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-anh-nhin-lai/chuong-202.html.]
"À, tự nhiên nhớ Jason tìm việc, thế nên ngoài nhé. Hai cứ thoải mái chuyện."
Chu Khi Ngự rời , cánh cửa đóng , gian trong phòng tĩnh lặng đến mức thể tiếng kim rơi.
Tiết Bùi mỉm , giơ tay hiệu:
"Mời ."
Trần Yến Lý vẫn yên tại chỗ, nể mặt chút nào.
"Không cần , thật tao cũng chẳng chuyện gì quan trọng."
Anh định tiếp nhưng ánh mắt chợt dừng ở bức ảnh để bàn việc của Tiết Bùi, mãi dời .
Đó là bức ảnh chụp chung của và Chu Y Y. Trong ảnh, cả hai trông đều trẻ, Chu Y Y vẫn còn để mái, lẽ mới thành niên.
Tiết Bùi theo ánh mắt , khóe môi khẽ cong lên:
"Đây là ảnh chụp sinh nhật mười tám tuổi của cô , ngay tại quán mì cổng trường bọn tao. Khi đó cô đang học , tao xin nghỉ phép để về tổ chức sinh nhật cho cô , cô vui lắm—"
Trần Yến Lý lập tức ngắt lời :
"Chuyện gần mười năm , lẽ cô quên từ lâu."
"Không cả. Nếu mày những câu chuyện thế , tao nhiều để chia sẻ. Gần thì thể đến tuần , xa thì thể tận hai mươi năm . Không mày hứng thú với đoạn nào hơn?"
Thái độ thản nhiên của Tiết Bùi khiến Trần Yến Lý giận mà bật .
"Tiết Bùi, mày hành vi của mày bây giờ gọi là gì ?"
"Tiểu tam ?" Tiết Bùi xong thì nhíu mày, phủ định cách gọi , vô tội:
" tao còn gì cả, mà mày cảm thấy nguy cơ ?"
Tiết Bùi quá hiểu cách khơi gợi cảm xúc của khác. Trần Yến Lý siết chặt nắm tay, vươn qua bàn nắm lấy cổ áo .
Chỉ trong khoảnh khắc đó, chợt nhớ đến đầu tiên gặp Tiết Bùi, là ở Pháp. Trong chuyến du học ngắn hạn , giữa tất cả những cùng, ấn tượng nhất với Tiết Bùi. Anh ngưỡng mộ , cũng bạn với , nhưng mãi tìm cơ hội.
Sau đó, trong một tham gia hoạt động tập thể, lạc đường, tiếng Pháp, vô tình gặp Tiết Bùi cũng đang lạc. Hai tách khỏi đoàn, tự chơi cả ngày. Tiết Bùi rằng thế từ lâu , vì theo đám đông chán quá.
Hai nhiều sở thích giống , trò chuyện suốt quãng đường. Anh bất ngờ khi Tiết Bùi thể thoải mái giao tiếp với bản địa bằng tiếng Pháp, mà bảo chỉ tự học trong hai tháng.
Trên đường về, hai trao đổi thông tin liên lạc.
Khi đặt tên trong danh bạ, Tiết Bùi :
" tên Tiết Bùi, 'Bùi' trong 'Sự Bùi thành gấm'*. Còn ?"
(Cả câu hiểu theo nghĩa bóng là "Những việc liên quan đến Bùi (裴) đều trở thành gấm vóc, huy hoàng", ám chỉ tên "Bùi" mang đến sự , thành công.)
" . Phải là, trong khóa chẳng ai là đến ."
Tiết Bùi :
"Vậy ? Hóa nổi tiếng thế cơ đấy."
giờ đây, mặt càng càng thấy xa lạ.
"Tiết Bùi, tao tưởng ít nhất mày vẫn còn chút giới hạn đạo đức."
Tiết Bùi gạt tay , xoay xoay cổ tay đáp:
"Tao vốn dĩ giới hạn, là mày lầm tao thôi."