Cuộc sống lặng lẽ trôi qua, nhẹ nhàng và đều đặn như dòng nước. Mỗi  sống trong thế giới riêng của , âm thầm  qua từng ngày –  , tan ca, ăn cơm, ngủ – cứ thế lặp  một cách bình thản.
Bị ảnh hưởng bởi bạn bè xung quanh, gần đây Chu Y Y cũng bắt đầu thích trồng hoa. Cô mua hạt giống hoa quế ở chợ,   là giống hoa quế dễ chăm, nên đem gieo ở ban công. Vì buổi sáng   vội, cô nhờ Tiết Bùi giúp tưới cây. Ngày nào tan  về, cô cũng sẽ  ban công ngắm nghía, tưới nước, bón phân.
Cô  chăm chút, để ý từng  đổi nhỏ, nhưng khi cây bắt đầu  lá, hình dáng   giống như cô tưởng tượng về cây hoa quế. Cô nghĩ chắc là giống mới. Một tháng , cây nở hoa – những cánh hoa màu trắng phớt hồng, toả hương thơm nhẹ  ban đêm. Dù  rành về hoa, cô cũng nhận  hình dáng đó   hoa quế, lúc  mới hiểu là  bán  đưa nhầm hạt giống.
Tuy   loại hoa  định trồng ban đầu, nhưng dường như cũng  tệ. Chu Y Y dần dần chẳng còn bận tâm đó là hoa gì nữa. Cây hoa  tên  cứ thế ở  trong nhà.
Trồng hoa, trồng cỏ, chăm sóc bản  – cuộc sống của cô dần trở nên chậm rãi, như thể đang từng bước   đời sống của  già.
Mỗi ngày trôi qua yên ả. Ngô Tú Trân vẫn thường xuyên gọi điện thoại, mỗi cuộc gọi  thể kéo dài hàng giờ. Chu Y Y  xem TV  , thỉnh thoảng xen  đôi ba câu để lấy lệ, đó là cách cô đối phó với những cuộc  chuyện lê thê của Ngô Tú Trân.
Cho đến một ngày, Tiết Bùi từ thư phòng bước  nhận lấy điện thoại từ cô. Từ phòng khách   ban công, Chu Y Y thấy   gật đầu  kiên nhẫn  chuyện với Ngô Tú Trân. Cô gần như  thể đoán  những lời bóng gió, mỉa mai mà Ngô Tú Trân đang , nhưng Tiết Bùi vẫn ôn tồn giải thích.
"Sau , cứ để   điện thoại của dì,"  .
Từ đó,  nhận điện thoại nhiều hơn. Ngô Tú Trân dần  còn gọi cho Chu Y Y nữa mà trực tiếp gọi cho Tiết Bùi, định  khó .    một thời gian, khi  lay chuyển  gì, bà chỉ nhắn tin cho cô:
"Thật  hiểu nổi, con  xem Tiết Bùi chỗ nào cũng , cái gì cũng chu đáo. Mấy hôm   ba con đau lưng, nó còn mua ghế massage tặng. Một   như     chịu kết hôn?"
Lúc nhận  tin nhắn, Tiết Bùi đang đeo kính   sách  ghế sofa. Đôi chân dài bắt chéo, những ngón tay thon gọn lật từng trang sách.
Chu Y Y  , trong đầu bỗng dưng nhớ  một chuyện  lâu  đây. Khi đó,   từng  với cô một câu:
"Chúng   cần  kết hôn. Nếu em ,   thể nhận nuôi một đứa trẻ. Anh sẽ cho nó một nền giáo dục  nhất, để nó lớn lên trong một môi trường hạnh phúc."
Đó là tất cả những điều  mong mỏi về hôn nhân.
Chuyện  xảy   hơn một năm,  mà  hiểu , hôm nay  hiện lên rõ ràng đến thế.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Tiết Bùi tháo kính xuống,  đầu  hỏi:
"Em  gì ?"
Chu Y Y ôm con mèo đang  bên chân lên, gãi gãi  cằm nó  :
"Anh  thấy dạo  Chúc Chúc béo lên  ít ?"
Tiết Bùi ngắm nghía một lúc, bật :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-anh-nhin-lai/chuong-250.html.]
"Hình như đúng là  thật."
Chu Y Y đùa vui:
"Ngày mai   tập gym mang nó  cùng luôn ."
"Được thôi."
Chúc Chúc khẽ kêu một tiếng  nhảy khỏi lòng cô, như thể đang phản đối .
Thời tiết dần trở lạnh. Thứ Sáu tan , cả nhóm rủ   ăn lẩu.
Trong lúc ăn,   rôm rả bàn tán về những chuyện bên tổ  việc bên cạnh. Nghe  sếp bên đó và vợ cũ  tái hợp. Không ai rõ tin tức từ  , nhưng ai cũng  cứ như thật.
" hôm  thấy vợ cũ   dắt con đến đón  lầu. Chắc là tái hợp ."
"Chắc cũng vì con nhỏ nên mới  . Dù  đứa bé còn bé quá."
"Chắc cũng còn tình cảm,   hai  đó cưới  ngay khi   nghiệp đại học, cũng  hơn mười năm ."
Mọi   đến đó đều bỏ dở việc ăn, chăm chú hóng chuyện. Chỉ  Chu Y Y vẫn tiếp tục gắp từng miếng lòng bò, cho  nồi nước đỏ cay nghi ngút khói,  ăn  im lặng.
Đã mấy ngày  cô  ăn đồ mặn và cay.
Trước đó, cổ họng cô  khó chịu, Tiết Bùi  cho ăn đồ "nóng", còn dọn hết đồ ăn vặt trong nhà. Suốt mấy ngày,  bộ thức ăn chỉ là cháo loãng và canh thanh đạm.
Áp lực nhịn ăn cay lâu như thế, giờ ngửi mùi nồi lẩu thôi cũng khiến cô khó cưỡng .
Câu chuyện từ chuyện gia đình  kéo sang đề tài tình cảm.
Hiểu Vân bỗng tò mò hỏi:
"Y Y,  nãy giờ    gì hết ?"
"Hả? Mọi  đang bàn gì đấy?"
"Bọn tớ đang tranh luận, trong một mối quan hệ thì điều gì là quan trọng nhất? Cậu nghĩ là cảm xúc mới mẻ  là—"