Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 57: Lo lắng
    Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:11:33
    Lượt xem: 5 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảm giác mệt mỏi tiếp tục kéo dài cho đến ngày cuối cùng của buổi gặp mặt hâm mộ. Ban tổ chức công bố phúc lợi, và ban nhạc sẽ biểu diễn trực tiếp một bài hát trong album mới.
Bài hát mới tiết tấu mạnh, thể khuấy động cảm xúc của .
Tiếng nhạc cụ ầm vang hòa cùng tiếng reo hò của khán giả, đẩy khí lên đến đỉnh điểm. Ánh đèn sân khấu nhấp nháy, và khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, đèn vụt tắt. Ban nhạc nhanh chóng rời khỏi sân khấu theo lịch trình định, trong khi tiếng reo hò của khán giả vẫn còn vang vọng.
Trong phòng nghỉ, Lưu Vân Hi cầm lịch trình của họ: “Hôm nay trạng thái đều , nửa Thẩm Sầm cũng .”
Nói xong, dừng , giọng đột nhiên cao lên: “Sao chảy m.á.u mũi? Mau lau .”
Thẩm Sầm theo bản năng nhíu mày, rút một tờ giấy đè lên mũi. Giấy nhanh chóng ướt đẫm, thấm màu đỏ chói mắt.
Cố Ngôn hoảng sợ, vươn tay đỡ : “Cậu chỗ nào thoải mái ? Có bệnh viện ?”
Thẩm Sầm im, đợi cơn choáng váng qua mới lên tiếng: “ về nghỉ ngơi một chút là . Có thể là do nóng trong .”
Hai ngày nay chuyện đều cảm thấy khô rát, ngủ ít, khả năng cơ thể chịu nổi. Chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc lịch trình, cố gắng chống đỡ.
Lưu Vân Hi cau mày : “Thật sự thì xin nghỉ một ngày , ban ngày thể cần đến công ty.”
Hoa Hải Đường
Máu mũi ngừng chảy. Thẩm Sầm vo tròn cục giấy dính m.á.u ném thùng rác, lạnh lùng : “Không . Về thôi.”
Lưu Vân Hi : “Được , dù cũng sắp xong , đến lúc đó hãy bệnh viện.”
Nơi biểu diễn cách khách sạn xa. Xe của quản lý đưa họ về. Vừa lên xe, Thẩm Sầm chọn một góc , trùm mũ lưỡi trai lên mặt để chợp mắt.
Cảm giác nóng trong vẫn hết, cảm thấy lồng n.g.ự.c thiếu một cái gì đó, ở tư thế nào cũng thoải mái. Anh mơ màng dựa cửa sổ ngủ .
Không qua bao lâu, ngửi thấy một chút mùi mật ong, giống mùi mật ong Đào Nhiên, nhưng ngọt hơn.
Mở mắt , trong xe chỉ ánh đèn mờ ảo. Ba phía đang xì xào ăn gì đó.
Nhận thấy tỉnh, Cố Ngôn thuận tay đưa một miếng bánh họ đang ăn sang: “Bánh bông lan mật ong, ăn lót . Vừa mới xuống xe mua.”
Miếng bánh còn ấm nóng, mùi mật ong rõ.
Thẩm Sầm sửng sốt hai giây, nhét cả miếng bánh miệng, nhai ngấu nghiến.
Mùi mật ong và mùi sữa hòa quyện lắm, ăn nhiều sẽ ngấy. Anh cứ vô thức ăn hết miếng đến miếng khác, dần dần là mùi mật ong.
Lúc mới nhận bệnh, mà là nhớ Đào Nhiên.
Về đến khách sạn, mỗi về phòng của .
Chiếc áo khoác Thẩm Sầm ôm ngủ tối qua vẫn còn giường, nhưng giờ còn mùi của Đào Nhiên nữa.
Anh tùy tay ném chiếc áo máy giặt, tựa bồn rửa tay xem tin nhắn. Trên mặt biểu cảm gì, nhưng ngón tay vô thức nhéo góc áo, đây là biểu hiện của sự bồn chồn.
Đào Nhiên suốt một buổi tối nhắn tin cho Thẩm Sầm.
Thẩm Sầm nhà, cũng về. Rảnh rỗi là về ở cùng Đào Thanh Vọng và Lâm Sương, hai giờ chấp nhận chuyện mang thai, bắt đầu tìm một sách về mang thai, sinh con và nuôi dạy trẻ.
Đào Thanh Vọng là một thực tế, thực đơn nào trong sách là bếp ngay. Gần đây, ông ngày nào cũng đổi món để nấu những bữa ăn đủ dinh dưỡng cho .
Lâm Sương tương đối mê tín. Khi chơi bài Tarot, bà tính Đào Nhiên đang m.a.n.g t.h.a.i một bé gái, thế là bắt đầu tìm cách thuyết phục hai “nhà khoa học” trong nhà.
Ba cùng trong bếp, Lâm Sương cầm một quyển sách về Tarot lẩm bẩm: “Thôi mà hai , đừng tin . Cái căn cứ lắm, bói cho chị họ con, cô cũng sinh con gái đấy thôi.”
Đào Thanh Vọng đưa một quả nho miệng bà.
Lâm Sương nhai vài cái hỏi Đào Nhiên: “Con tin , đúng là con gái thật đấy, con và Tiểu Thẩm sinh đứa bé chắc chắn xinh lắm.”
“Vâng , con tin ạ.” Đào Nhiên đáp lời gắp thức ăn lung tung.
Đào Thanh Vọng vài giật lấy bát: “Muốn gọi điện thoại thì cứ gọi , ba cấm .”
Đào Nhiên hềnh hệch: “Ba hiểu con thật đấy.”
Mấy hôm nay thường xuyên về nhà, vẫn hiểu rõ thái độ của Đào Thanh Vọng với Thẩm Sầm nên hiếm khi nhắc đến Thẩm Sầm mặt ông. Hôm nay về, cứ ở cùng hai lớn nên dám gọi điện cho .
Được cho phép, mới về phòng và gọi video cho Thẩm Sầm ngay.
Thẩm Sầm bắt máy nhanh, hình như đang ngủ, trùm chăn kín mít, chỉ để lộ nửa khuôn mặt phía với hàng mi cong và dài.
Đào Nhiên chào hỏi: “Ngủ ? Sao mệt thế?”
“Không ngủ, cũng mệt. Em về nhà ?” Anh dậy, chăn tụt xuống để lộ .
Đào Nhiên cũng xuống giường, giơ điện thoại lên: “Đang ở với ba em, hình như thái độ của ba em bớt căng , thể chính thức ba chấp nhận.”
“Bớt căng đến mức nào?”
Đào Nhiên : “Anh gọi điện thoại là do ba em gợi ý đấy, em thấy ba em thực khá thích .”
“Mong là thế. Ngày về thể cùng em khám.”
Lần khám thể xem tình hình cụ thể của em bé, tiếp tục lên kế hoạch dinh dưỡng.
Khuôn mặt màn hình ánh đèn lạnh trông tái nhợt, Đào Nhiên chằm chằm môi hỏi: “Anh thấy khỏe ở ?”
Thẩm Sầm kéo điện thoại xa một chút: “Chắc là do ánh đèn thôi.”
Nhìn ở góc , mặt còn nhợt nhạt nữa.
Đào Nhiên “À” một tiếng: “Anh đừng việc quá sức, em thấy lịch trình của dày đặc quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-57-lo-lang.html.]
“Không .”
Vừa dứt lời, video bên tiếng chuông cửa, tiếng của Lưu Vân Hi: “Thẩm Sầm, t.h.u.ố.c của để ở cửa.”
Nói hẳn là từ , cũng từ nào tương tự.
Đào Nhiên bật dậy khỏi giường, giọng đầy lo lắng: “Ốm ? Uống t.h.u.ố.c gì thế?”
“Không , t.h.u.ố.c bổ họng thôi.”
Thẩm Sầm xuống giường, mở cửa đóng , xách theo một cái túi nilon sột soạt, giơ lên một chiếc hộp nhỏ màu vàng.
Thuốc ngậm bổ họng.
Đào Nhiên thở phào: “Thế thì , nếu ốm với em, đừng giấu.”
Thẩm Sầm: “Anh , giờ thì kể chuyện .”
Hoạt động kể chuyện hằng ngày diễn . Sau khi vệ sinh cá nhân, Đào Nhiên mới giường . Cậu giọng mà chìm giấc ngủ, đến bản cũng ngủ lúc nào.
Sáng hôm , thứ Bảy, học.
Cậu tiếng chim hót bên ngoài đ.á.n.h thức. Nhìn điện thoại 8 giờ sáng, nắng bên ngoài , thích hợp để giường chơi điện thoại.
Tuy cùng ban nhạc, nhưng ngày nào cũng siêu thoại để cập nhật tin tức. Cậu thấy đầu trang một mục siêu thoại giới thiệu: [Buổi họp mặt fan của Thẩm Sầm].
Toàn bộ trang đầu là ảnh chụp ở hiện trường đêm qua.
Danh hiệu nhóm nhạc visual của họ là tin đồn vô căn cứ, mỗi bức ảnh đều như chụp cho một nhóm nhạc nam.
Lướt xuống, một video do fan lọt mắt .
Màn hình điện thoại rung bần bật, nhưng vẫn thể rõ bước chân của Thẩm Sầm chao đảo một chút khi xuống sân khấu, sắc mặt cũng .
Bình luận phía cũng tập trung .
[Thẩm Sầm khỏe ?]
[trông sắc mặt tệ quá]
[Theo dõi ban nhạc lâu mà đầu tiên thấy Thẩm Sầm thế , thể là vì lịch trình dày đặc quá ]
[Trả lời bạn bên , tìm hiểu lịch trình gần đây của họ , thật, còn sợ họ c.h.ế.t vì kiệt sức .]
[Quay đầu , đừng ăn xui xẻo thế]
Tim Đào Nhiên đột nhiên chùng xuống, nhớ đến khuôn mặt của Thẩm Sầm tối qua, đúng là sắc mặt thật.
Giờ mà ăn t.h.u.ố.c gì chứ.
Điện thoại nóng ran trong tay, Đào Nhiên dậy khỏi chăn, theo bản năng định bấm của Thẩm Sầm thì dừng .
Với tính cách của Thẩm Sầm, chắc chắn sẽ sợ lo lắng nên gì .
Cậu đổi đối tượng, gọi cho Lưu Vân Hi.
“Tiểu Đào? Có chuyện gì ?” Đầu dây bên của Lưu Vân Hi ồn ào, như đang ở bên ngoài phòng thu âm.
Đào Nhiên thẳng vấn đề: “Thẩm Sầm ốm , hôm qua gọi video cho , em thấy sắc mặt lắm.”
Đầu dây bên im lặng, Lưu Vân Hi di chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn: “Em hỏi thì cũng giấu nữa, khỏe, nhưng may mà chỉ là chảy m.á.u cam thôi.”
“Chảy m.á.u cam?”
Lưu Vân Hi: “Chắc là mệt quá thôi, cũng chịu nổi, dạo kiếm tiền như thể cần mạng sống .”
Không hiểu vì , sống mũi Đào Nhiên cay cay.
Cậu Thẩm Sầm nỗ lực kiếm tiền như thực đều là vì , vì ở bên .
Đào Nhiên hít sâu một : “Anh thể gửi cho em địa chỉ khách sạn , em đến ở với một chút.”
Nói xong, bổ sung thêm: “Đừng cho là em chuyện, em lo lắng.”
Cúp điện thoại, Đào Nhiên tỉnh táo, vuốt bụng : “Bảo bối, chúng tìm ba thôi.”
Lại một buổi sáng bận rộn, khi thu âm xong bài hát cuối cùng, công ty đặc cách cho ban nhạc về khách sạn nghỉ ngơi.
Công ty gần khách sạn, bộ vài phút là tới.
Mấy ai cũng kín mít, từ công ty về khách sạn mà vẫn fan nhận , cuối cùng đành chạy.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Thẩm Sầm khỏe hơn nhiều, là đầu tiên về đến phòng khách sạn.
Điện thoại của đặt ở nơi dễ thấy. Đã ba tiếng kể từ khi gửi tin nhắn cho Đào Nhiên mà vẫn hồi âm.
Trước đây, giờ Đào Nhiên dậy và gửi tin nhắn chúc buổi sáng cho , rót cho một chút “súp gà tâm hồn” buổi sớm, mà hôm nay chút động tĩnh nào, một chữ cũng gửi.
Sự chú ý của dồn điện thoại, sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.
Dù thì phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i khác bình thường, chừng thể gặp một vài tình huống bất ngờ nào đó, ở bên Đào Nhiên, vạn nhất chuyện gì thì sẽ hối hận cả đời.
Không đợi tin nhắn bao lâu, định dậy hoạt động đôi chân cứng đờ thì thấy tiếng bánh xe vali lăn hành lang, đó là giọng quen thuộc, mang theo chút hổn hển: “Thẩm Sầm!”
Tim lỡ mất một nhịp, đột nhiên kéo cửa phòng .
Đào Nhiên mặc áo khoác mũ ở cửa, đôi mắt sáng long lanh, lao lòng : “Em nhớ !”
