Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 61: Chuyển nhà
    Cập nhật lúc: 2025-10-28 06:33:33
    Lượt xem: 6 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mảnh vải co giãn nhỏ xíu, mà khi kéo căng hết cỡ thật sự thể với Thẩm Sầm. Đào Nhiên quyết tâm mặc chiếc váy đó lên , vất vả lắm mới nhét . Nhìn Thẩm Sầm lúc , tự kỷ, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia tuyệt vọng nhàn nhạt.
Đào Nhiên biểu cảm của thấy buồn , kéo váy lên Thẩm Sầm. Tiếc là thành công.
"Bị mắc ." Cậu duỗi một tay để kéo khóa kéo, ngón tay lướt qua eo , khiến kêu lên một tiếng.
Thẩm Sầm nhíu mày: "Bị bó chặt quá."
"Sẽ ngay thôi." Đào Nhiên dùng đầu gối đẩy eo , dùng sức kéo váy lên, "Có vẻ cơ bắp của hợp với váy."
Thẩm Sầm bó chặt đến hít thở thông, đưa tay cởi váy : "Nhất định mặc ?"
"Xin đó, em thật sự xem. Em tước đoạt nhiều hoạt động giải trí vì m.a.n.g t.h.a.i , em thật sự sẽ vui nếu xem ." Đào Nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y , tay tiếp tục vật lộn với khóa kéo, "Sao thường ngày mặc quần trông thon gọn thế mà mặc váy vất vả thế ?"
Khóa kéo "cạch" một tiếng, những kéo lên , ngược còn kẹt chặt hơn.
Vai Thẩm Sầm cứng như một tấm ván sắt, trán lấm tấm mồ hôi: "Đào Nhiên, buông tay , kéo nữa là rách đấy."
"Nói công bằng, chính là đề nghị mặc váy mà em mới như thế . Dáng vẻ của là do tự tự chịu đấy." Miệng Đào Nhiên thì mạnh mẽ, nhưng tay nới lỏng , chiếc váy hồng kẹt ở eo Thẩm Sầm, đột nhiên lớn, "Cho em chụp một bức ? Em cho con xem."
Thẩm Sầm bực bội hất tay : "Không."
"Anh giận ?" Đào Nhiên đưa tay cù lét , "Đừng giận mà, em sẽ giúp cởi ngay đây."
Thẩm Sầm lùi một chút, chiếc váy ở hông kéo chặt hơn, chỉ đành giục: "Nhanh lên."
Đào Nhiên lúc mới bớt nghịch, đưa tay kéo khóa kéo. Ai ngờ, khóa kéo những kéo xuống , mà còn bung luôn.
Thẩm Sầm cứng đờ tại chỗ, thể tin chuyện gì xảy .
Đào Nhiên ngả nghiêng, vật giường, "Buồn quá Thẩm Sầm, thật em thấy hợp với màu hồng, em sẽ mua cái to hơn cho ."
"Còn nữa ?"
"Ai ." Đào Nhiên ngẩng đầu lên chớp chớp mắt với , đang định khen mặc váy thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Hai đồng thời dừng , . Đào Nhiên ngay lập tức dậy, im lặng về phía cửa.
Giờ thường ai đến nhà , cố tình hôm nay đến thì đến.
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Đào Nhiên luống cuống giữ tay Thẩm Sầm , ngăn kéo váy : "Em mở cửa, mau quần áo !"
"Em ngoài ." Thẩm Sầm nhỏ, khóa kéo ở hông vẫn còn kẹt.
Đào Nhiên đáp lời chạy ngoài, kéo cửa sững sờ. Đứng cửa là Lâm Sương, Đào Thanh Vọng, và cả dì Trương Nhan đang xách theo một chiếc cặp lồng.
“Ba, , dì.” Đào Nhiên vội vàng nghiêng để họ , “Sao đến đây?”
“Nghe hôm nay các con về,” Lâm Sương thò đầu trong phòng, “Mang cho con chút canh sườn, hầm xong.”
Dì Trương Nhan , lắc lắc đồ đang cầm trong tay: “Sợ các con ăn cơm tối nên mang cơm đến cho.”
Đào Thanh Vọng gật đầu, ánh mắt lướt qua chiếc vali ở lối : “Đi máy bay mệt ? Thẩm Sầm ?”
“Anh đang quần áo ạ!” Tim Đào Nhiên thót lên tận cổ, thấy tiếng vải vóc cọ sột soạt trong phòng ngủ, vội vã dẫn họ phòng khách, “Bọn con về đến nhà.”
Lâm Sương xuống, thoáng thấy một vệt hồng nhạt lóe lên ở khe cửa phòng ngủ. Bà nhướng mày Đào Nhiên: “Trong phòng ngủ các con giấu gì thế?”
“Không, gì ạ!” Vành tai Đào Nhiên nóng bừng, “Thẩm Sầm đang dọn dẹp quần áo bọn con mang về ạ.”
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ mở . Thẩm Sầm bước , mặc một chiếc áo phông đen và quần jean, tóc rối, rõ ràng là vội vàng chỉnh sửa qua.
Anh thấy các bậc trưởng bối trong phòng khách, sững một chút : “Chào chú, chào dì, chào .”
Dì Trương Nhan lên : “Về là , mệt lắm đúng ?”
Hoa Hải Đường
Đào Thanh Vọng gật đầu đáp , ánh mắt dừng Thẩm Sầm một lúc, nhưng thêm gì.
Lâm Sương : “Tiểu Thẩm đồ nhanh thế, còn thấy bên trong loảng xoảng mà.”
Vành tai Thẩm Sầm ửng đỏ, định , Đào Nhiên chen : “Anh đang tìm quần áo ạ, dạo con dọn phòng bừa bộn.”
Dì Trương Nhan hòa giải: “Con trai đều thế mà, xuống , dì múc canh , chúng ăn chuyện, đừng để Tiểu Đào đói.”
Không khí trong phòng khách dần trở nên dịu . Đào Nhiên lén Thẩm Sầm một cái. Anh trở bình thường, chỉ vành tai vẫn còn đỏ.
Mùi canh sườn thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng khách. Đào Nhiên ôm bát sứ trắng, húp từng ngụm nhỏ. Lâm Sương và dì Trương Nhan đang ghé sát , xem ảnh trong điện thoại. Trên màn hình là một biệt thự sân vườn, trong vườn trồng đầy các loại hoa.
Lâm Sương đưa điện thoại cho Đào Nhiên: “Con xem chỗ thích . Mẹ với dì Trương đến xem , phòng ngủ hướng nam, gian rộng rãi thoải mái, gần đó còn bệnh viện tư, thích hợp để dưỡng thai.”
Dì Trương Nhan thêm: “Bệnh viện đó do nhà họ Thẩm đầu tư, khá an . Chú Thẩm của con tuy tính tình khó chịu nhưng cũng quan tâm đến con đấy.”
Đào Nhiên sững : “Sao chọn nhanh thế ạ?”
Tuy khi về Lâm Sương nhắc đến chuyện chỗ ở, nhưng ngờ mấy lớn sắp xếp đó hết .
“Không nhanh ,” Đào Thanh Vọng buông đũa, giọng điệu điềm tĩnh, “Bụng con ngày càng lớn, khu ồn ào quá. Chuyển qua đó sẽ yên tĩnh hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-61-chuyen-nha.html.]
Nói xong, ông về phía Thẩm Sầm: “Thủ tục chúng xong gần hết , cuối tuần là thể chuyển . Cá nhân chú thấy chuyện m.a.n.g t.h.a.i càng ít càng .”
Tay Thẩm Sầm gắp một miếng sườn dừng , ngước mắt lên : “Con hiểu . Tuần con cũng thể kết thúc công việc của ban nhạc, mấy tháng sẽ hoạt động lớn nào.”
“Thế thì .” Dì Trương Nhan vỗ mu bàn tay , “Sinh con là chuyện lớn, Tiểu Đào giai đoạn chắc chắn sẽ vất vả, con hy sinh nhiều một chút đấy.”
Thẩm Sầm: “Con ạ.”
Mặt Đào Nhiên nóng, cúi đầu nghịch cơm trong bát, thấy Đào Thanh Vọng đột nhiên mở lời: “Chuyện ở trường thì các con tính . Chuyện học lên thạc sĩ của Nhiên Nhiên cơ bản chốt , nhưng đứa bé sinh ai chăm, chăm như thế nào vẫn là vấn đề.”
“Năm tư bọn con vốn nhiều tiết học.” Đào Nhiên vội tiếp, “Mấy tháng tới con sẽ trao đổi với cô Tống, xong luận văn nghiệp sớm, chắc chắn thành vấn đề. Chăm con thì đến lúc đó thể thuê bảo mẫu.”
Lâm Sương bóc một quả quýt, lơ đãng hỏi: “Thế còn Tiểu Thẩm? Ban nhạc bên đó bận ?”
Thẩm Sầm buông đũa: “Con dự định tạm nghỉ học một năm.”
Lời thốt , cả bàn ăn im lặng hai giây.
Đào Nhiên đột nhiên ngẩng đầu .
Việc tạm nghỉ học là chuyện lớn, đây họ từng bàn bạc về chuyện .
Dì Trương Nhan là lên tiếng : “Tạm nghỉ học? Ban nhạc ?”
“Con chuyện với ban nhạc , một năm rưỡi tới chỉ tham gia những công việc đơn giản.” Ánh mắt Thẩm Sầm lướt qua Đào Nhiên dừng những lớn, giọng điệu kiên định, “Con thành sớm tất cả công việc trong mấy tháng tới, đó tâm ý chăm sóc Đào Nhiên.”
Đào Thanh Vọng giãn mày, nâng chén lên uống một ngụm: “Nghĩ chu đáo đấy.”
“Như dì với chú Đào cũng thể yên tâm hơn.” Lâm Sương nhét quả quýt bóc tay Đào Nhiên, với Thẩm Sầm, “ đừng quá sức, còn chúng ở đây mà.”
Dì Trương Nhan hai đứa nhỏ, : “ , dù chuyện gì xảy , vẫn còn chúng ở đây.”
Việc chuyển nhà khá phiền phức, mang hết những đồ dùng quen thuộc . Đào Nhiên giờ là một “món đồ dễ vỡ”, chẳng gì cả, chỉ chuyên tâm chỉ huy từ một bên. Công việc chuyển nhà mất đến hai tuần mới kết thúc.
Vừa nhà, Đào Nhiên vật sofa phòng khách. Lớp bọc sofa bằng nhung mới mềm mại, nhưng lưng vẫn đau.
Ngoài cửa, Thẩm Sầm vẫn đang chỉ huy công nhân chuyển đồ .
Chiếc máy lọc khí cần đặt ở phòng khách. Công nhân bóc hộp xong, liếc Đào Nhiên một cái việc khác.
Đào Nhiên nhận ánh mắt của , theo bản năng sờ lên bụng . Chỗ đó một độ cong nhàn nhạt.
Gần đây cảm nhận rõ hơn về việc mang thai. Ngày nào cũng cân cân để xem cân nặng đổi, còn vén áo lên soi gương xem bụng. Cậu còn dám thẳng lưng nữa, tinh thần cũng trở nên nhạy cảm, luôn cảm thấy đường ai cũng đang .
Bị công nhân như , căng thẳng, lấy chăn che bụng .
May mà đầy mười phút, họ rời hết, trong gian rộng lớn chỉ còn hai và Thẩm Sầm.
“Mệt ?” Thẩm Sầm đến, tay cầm một ly nước ấm, thuận thế xuống bên cạnh , ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp lưng.
Đào Nhiên lắc đầu, ánh mắt dừng ở bên ngoài cửa sổ kính.
Biệt thự một khu vườn nhỏ. Những bông hoa công nhân trồng còn héo, mấy con chim rõ tên nhảy nhót bãi cỏ, khiến căn nhà trông trống trải hơn.
Đào Nhiên : “Mẹ sẽ thuê một giúp việc đến, cô sẽ ở cùng với chúng ?”
Thẩm Sầm theo ánh mắt , đưa tay kéo lòng: “Sao thế? Có giúp việc ở đây, khi , cô thể chăm sóc em.”
Ngón tay lướt qua chiếc bụng nhỏ nhô lên của Đào Nhiên, giọng nhẹ nhàng, “Không thoải mái ?”
“Không .” Đào Nhiên vùi mặt cổ , sống mũi cọ qua cổ Thẩm Sầm, “Em sợ cô sẽ thấy việc con trai m.a.n.g t.h.a.i kỳ lạ. Anh thấy gần đây bụng em càng lúc càng lớn ? Sau chừng còn trở nên xí.”
Lời đột ngột quá, Thẩm Sầm sững sờ. Anh cúi đầu trong lòng.
Khuôn mặt Đào Nhiên tròn hơn một chút, đường cằm cũng mềm mại hơn nhiều, đến mức béo. Còn về bụng, mặc quần áo rộng một chút là thấy gì cả.
Trong cuốn sách mà Hoàng Lai Tài đưa cho , phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i đến một giai đoạn nhất định sẽ suy nghĩ lung tung. Lúc điều duy nhất thể là cung cấp giá trị cảm xúc.
Thẩm Sầm ôm lấy : “Không chút nào, trai.”
“Anh lừa em.” Giọng Đào Nhiên buồn bã, chút tủi , “Hôm qua soi gương, eo em to một vòng, chân cũng sưng lên, mặc cái gì cũng .”
Cậu nhớ đến mấy chiếc váy còn bóc tem, bỗng thấy buồn .
Theo đà , đợi đến khi em bé lớn thêm một chút, lẽ sẽ chỉ cảm thấy thoải mái khi mặc váy.
Phòng khách yên tĩnh, chỉ tiếng kim đồng hồ tường “tích tắc, tích tắc” và tiếng thở dồn nén của Đào Nhiên.
Thẩm Sầm gì, chỉ siết chặt cánh tay, để dựa hơn. Tay vỗ nhẹ lưng , giọng dịu dàng: “Chúng chuyển nhà, nên mời bạn bè đến ăn tiệc tân gia.”
Đào Nhiên ngẩng đầu lên khỏi lòng : “Tiệc tân gia?”
Thẩm Sầm “ừm” một tiếng: “Đến lúc đó họ sẽ mang quà đến, chúc mừng chúng chuyển nhà. Chúng thể nướng thịt ngoài sân vườn.”
Đào Nhiên tiếp: “Còn thể chơi game cùng nữa!”
“ , em gì thì cứ nấy.” Giọng dán tai Đào Nhiên, mang theo sự an tâm, “Anh sẽ ở bên em.”
Đào Nhiên nhắm mắt , áp tai n.g.ự.c , tiếng tim đập “thình thịch”, cơn buồn ngủ ập đến, bắt đầu mong chờ ngày mai.
