Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 62: Bị gài bẫy
    Cập nhật lúc: 2025-10-28 06:34:34
    Lượt xem: 5 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời tiết dần nóng lên, ban đêm hai ngủ chỉ đắp một lớp chăn mỏng.
Đào Nhiên vốn dĩ nhiệt cao, cảm thấy nóng bức nên khỏi lòng Thẩm Sầm. Vừa định duỗi chân đổi tư thế, bắp chân đột nhiên như một bàn tay vô hình siết chặt.
Cậu theo bản năng co chân , nhưng cơn co rút đó chịu lời. Mỗi cử động đều như xé rách cơ bắp, sự tê dại và đau đớn hòa quyện tràn lên não, bộ gân chân cứng như thắt.
Mồ hôi lạnh lập tức túa , Đào Nhiên chỉ thể c.ắ.n răng chịu đựng cơn đau mạnh nhất qua , đau bất lực.
Cậu là giỏi chịu đau, thế là kêu lên một tiếng, gọi tên Thẩm Sầm.
Người trong chăn động đậy, mở choàng mắt dậy: "Sao ?"
Đào Nhiên đau đến thốt nên lời, chỉ thể rúc lòng .
Thẩm Sầm cuống cuồng vén ống quần lên, thấy mu bàn chân căng cứng. Một tia đau lòng thoáng qua trong mắt : "Đừng động, ráng nhịn một chút."
Giọng cũng run, xoa lòng bàn tay cho nóng lên áp . Ngón cái nhẹ nhàng ấn theo các mạch m.á.u ở lòng bàn chân , lực độ kiểm soát cẩn thận, như đang nâng một món đồ sứ dễ vỡ.
Đào Nhiên c.ắ.n chặt răng, cho đến khi cơn co rút qua mới thả lỏng. Toàn bộ lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cậu vẫn còn ngơ ngẩn cơn đau .
Chuột rút, một phản ứng phổ biến khi mang thai, mà chỉ một thôi khiến khó chịu đến thế . Cậu dám nghĩ đến lúc xưa Lâm Sương sinh chịu đựng cơn đau đẻ như thế nào.
Cậu khiến đau đớn như , mà Lâm Sương vẫn yêu , tình mẫu tử thật là một sự tồn tại vĩ đại.
Thẩm Sầm ôm , thấy mãi gì mà còn ngẩn , dịu dàng hỏi: "Nghĩ gì thế? Còn đau ? Để đồ cho ngủ tiếp."
Ban đêm Đào Nhiên luôn ngoan ngoãn để khác gì thì . Cậu ngoan ngoãn để Thẩm Sầm cởi áo phông , ngẩng đầu hỏi : "Anh chuột rút thôi đau thế , lúc em sinh con đau c.h.ế.t ?"
"Đào Nhiên." Giọng Thẩm Sầm nặng hơn một chút, nhưng thể những lời dỗ dành như "sẽ đau ".
Người tử cung quyền lên tiếng.
Anh lý do gì để dùng một câu qua loa để lướt qua nỗi đau của khác.
Đào Nhiên chút tủi : "Em sợ mà."
Thẩm Sầm ôm lòng: "Chị dâu đang tìm hiểu phương án đẻ đau , đến lúc đó chúng cùng xem nhé. Anh thể đảm bảo là sẽ đau một chút nào, nhưng nhất định sẽ ở bên em ? Ngủ tiếp ."
Đào Nhiên nhắm mắt : "Được ."
Khi trở ban đêm, chân co giật một chút. Thẩm Sầm ngủ nông, trong bóng tối, sờ soạng nắm lấy mắt cá chân , nhẹ nhàng xoa bóp, cho đến khi Đào Nhiên thả lỏng.
Trong khoảnh khắc , nhận rằng những gì thể cho Đào Nhiên thật sự quá ít ỏi.
Sáng hôm , tâm trạng của Đào Nhiên lên.
Gặp khó khăn đầu tiên cần khắc phục, trốn tránh giống tính cách của một chút nào.
Sáng sớm tinh mơ dậy, chọn cho một bộ quần áo rộng thùng thình nhưng với độ dài đủ, thể che bụng, để phòng khi Cố Ngôn m.a.n.g t.h.a.i sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đào Nhiên gương, hài lòng với vẻ ngoài của , chụp một bức ảnh gửi cho Thẩm Sầm: [Thế nào, trai ? Nhìn em thai đúng ?]
Thẩm Sầm: [Nhìn .]
Đào Nhiên: [Mấy đến ?]
Thẩm Sầm: [Cổng lớn.]
Đào Nhiên: [Vậy em nhanh chóng treo chữ ‘Phúc’ lên.]
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Đào Nhiên đang kiễng chân dán chữ “Phúc” lên lối . Lưng đột nhiên một bàn tay đỡ lấy.
“Để , em dẫn họ ,” giọng Thẩm Sầm vang lên từ phía , nhẹ nhàng đỡ sang một bên.
“Họ” chính là Cố Ngôn, Cố Ngân Xuyên, Lưu Vân Hi và Lâm Tĩnh Mặc.
Cố Ngôn xông cửa, ánh mắt lướt qua phòng khách cao ráo: “Không tệ , quả nhiên là nhà tiền.”
Cố Ngân Xuyên ôm một chiếc bánh kem theo : “Tớ thấy cũng hài lòng. Nhanh lên, tớ bắt đầu tham quan biệt thự cao cấp đây.”
Căn biệt thự do dì Trương Nhan cung cấp, đây mua để phòng cưới cho Thẩm Sóc. Sau khi Thẩm Sóc kết hôn, nơi quá xa bệnh viện của Phùng Giai Lạc nên hai chuyển đến. Mọi thứ từ nội thất đến trang trí đều đầy đủ, phù hợp với tình hình hiện tại của Thẩm Sầm và Đào Nhiên.
Biệt thự ba tầng, sân vườn vuông vắn. Lối nối liền với phòng khách, cầu thang xoắn ốc và bếp mở, tầm rộng thoáng. Phòng ngủ chính ở tầng hai, hai phòng trẻ em trang trí sẵn. Trên bãi cỏ trong vườn trồng hoa hướng dương, giàn nho phủ đầy cây xanh.
Từ cửa sổ kính, thể thấy một màu xanh ngát.
Lưu Vân Hi chống nạnh cửa sổ: “Đợi tiền, cũng mua một cái to. Cái sân thích hợp để nuôi chó.”
Cố Ngôn đang nghiên cứu họa tiết chạm khắc tay vịn cầu thang, liền phản bác: “Bỏ , ch.ó theo thì chỉ gầy trơ xương thôi.”
Vừa dứt lời, chân vướng một thứ gì đó, suýt nữa thì ngã thảm. Cúi xuống nhặt món đồ lên: “Ai để giày em bé ở đây thế? Muốn ám hại ?”
Lưu Vân Hi thò đầu qua, cầm đôi giày lên ngắm nghía: “Giày em bé? Sao ở đây giày em bé? Hai con ?”
Đó là một đôi giày nhỏ màu hồng phấn, in hình dâu tây, chắc là công nhân cẩn thận rơi khi chuyển đồ.
Người, càng che giấu thứ gì, càng thể che giấu .
Đào Nhiên chột , Thẩm Sầm, cố ý hỏi: “Thẩm Sầm, tại giày em bé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-62-bi-gai-bay.html.]
Thẩm Sầm dán xong chữ “Phúc”, bình tĩnh : “Có thể là chuẩn cho trai .”
“Cho trai ?”
Lâm Tĩnh Mặc từ từ tiếp lời, ánh mắt lướt qua tầng hai: “Nơi vốn là phòng cưới của Thẩm mà.”
Cố Ngôn bừng tỉnh, nhấc chân bước lên cầu thang: “ bảo hai phòng giống phòng trẻ con, hóa thật là phòng trẻ con .”
Lưu Vân Hi ba bước thành hai, thẳng lên tầng hai, đẩy cửa phòng trẻ em .
Căn phòng do Đào Nhiên tự tay trang trí, đồ chơi nhung bông xếp thành một ngọn núi nhỏ. Trên tường dán những ngôi bằng giấy, dán cong cong méo méo, một vẻ hỗn độn.
Lưu Vân Hi chỉ những hình dán xiêu vẹo tường, : “Đây phong cách của Thẩm . Ngây thơ quá, thấy căn phòng hợp với công chúa nhỏ hơn.”
Cố Ngôn cũng hùa theo: “Gấu mà cũng thể dán thành ba mắt, hai ai dán thế, hài hước quá.”
Lưu Vân Hi : “Hai họ thể , là phong cách của Thẩm.”
Đào Nhiên đến mức tóc bốc khói, đang định tiến lên lý luận, để họ đ.á.n.h giá , thì Thẩm Sầm kéo tay .
Được , nhẫn nhịn cũng là một môn học bắt buộc của cuộc sống.
Đào Nhiên đành đổi giọng: “Xuống chuẩn ăn cơm .”
Theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ nướng thịt ngoài sân vườn, nhưng thời tiết vẻ âm u, sợ trời mưa nên tạm thời đổi sang ăn lẩu.
Lẩu uyên ương.
Nguyên liệu nấu ăn sẵn, chỉ cần xào đáy nồi là .
Trong những đó, trừ Lưu Vân Hi , ai ăn cay. Lượng ớt trong nồi quá ít, hài lòng: "Bức ảnh mà đăng lên, còn ngại đang ăn lẩu nữa."
Cố Ngôn mở một lon bia: "Bảo vệ giọng hát, ai cũng trách nhiệm. Cậu tưởng ai cũng như ? Hôm nay rủ Tiểu Nhã yêu của đến?"
Kể từ công tác đó, họ gặp Tiểu Nhã nữa. Theo lẽ thường thì nghĩa là họ chia tay, nhưng Lưu Vân Hi vẫn thường xuyên nhắc đến cô , trạng thái của vẻ bình thường chút nào.
Vừa đến tên Tiểu Nhã, khổ: "Muốn chia tay."
Tay Đào Nhiên đang bỏ đồ ăn nồi khựng : "Sao thế? Tình cảm của hai ?"
"Tình cảm vẫn , chỉ là vì một vài lý do thực tế thôi." Lưu Vân Hi , giọng mang theo một chút buồn bã, "Mùa nghiệp, ai cũng mỗi ngả. Ba cô cô về thi công chức, cảm thấy công việc của định."
Thẩm Sầm: "Hai chuyện với ?"
Lưu Vân Hi: "Chưa, bọn đều đang né tránh vấn đề . Đứng từ góc độ của cô mà xem, công việc của đúng là định, thể tránh khỏi công tác, cũng ba giúp đỡ. Cô là con một, thể bỏ nhà để theo tớ. hiểu cô , chỉ là... tiếc."
Nói đến đoạn buồn bã, ngửa đầu uống cạn một ly rượu.
Cố Ngôn im lặng, nâng ly cụng với . Bầu khí bàn trở nên lạnh hẳn.
Lưu Vân Hi nâng ly rượu: "Nói chuyện của các , đừng chỉ chuyện của nữa."
Đào Nhiên đang , giơ tay lên: "Báo cáo thầy giáo, em ý kiến."
Lưu Vân Hi bật : "Mời ."
Đào Nhiên: "Em nghĩ cần chuyện với chị Tiểu Nhã. Suy nghĩ của hai chắc giống hệt . Sau khi chuyện, nếu khó khăn thì xem thể khắc phục . Nếu thể khắc phục thì cũng đến mức kết thúc một cách rõ ràng."
Cố Ngôn và Cố Ngân Xuyên đồng thời gật đầu: " cũng thấy ."
"Vậy nên gọi cho cô ? sợ cô , chịu nổi khi cô ."
Đào Nhiên: "Em nghĩ là nên gọi. Hãy rõ ràng, trọng tâm là rõ những gì thể cho chị . Hãy trao quyền lựa chọn cho chị . Sau đó hai hãy chuyện trực tiếp."
Lưu Vân Hi: "Được , gọi đây. Mọi ăn , ngoài một lát nhé. Nếu thất bại, sẽ về uống say về."
Anh rời bàn, ngoài sân gọi điện thoại, lưng nên thể rõ biểu cảm.
Cố Ngôn rót rượu ly của Đào Nhiên: "Tiểu Đào, rành chuyện tình yêu quá nhỉ. Có trao đổi lịch sử tình trường ?"
Thẩm Sầm im lặng, đổi ly rượu mặt Đào Nhiên lấy ly nước, cũng tiến gần hơn một chút.
Anh rõ ràng là hóng hớt, nhưng cố tỏ quan tâm.
Đào Nhiên hắng giọng: "Cũng một vài mối đấy."
Cố Ngân Xuyên tiếp lời: "Một vài ? Ai cơ? Có là bé hàng xóm hồi tiểu học , là bạn cùng bàn hồi cấp hai? C.h.ế.t tiệt, cái lớp bên cạnh hồi cấp ba đấy chứ!"
Một loạt kể tên, Đào Nhiên ngờ nhiều như : "Nhiều thế cơ ?"
"Tiểu Đào vẫn chào đón mà." Cố Ngôn cố ý rót rượu ly Thẩm Sầm: "Anh Sầm, ý thức khủng hoảng chứ."
Thẩm Sầm uống rượu, thản nhiên : "Hình như còn một bạn cùng lớp đại học nữa."
Đào Nhiên chột uống nước: "Làm gì , đừng bậy."
" hình như lúc đó thật sự một theo đến tận nhà thì ? Chính là bạn cùng lớp cấp hai , ngày nào cũng đợi học về . Lúc đó còn cũng đấy."
Hoa Hải Đường
Cố Ngân Xuyên xong, cả bàn ăn chìm im lặng.
Đào Nhiên: Bị gài bẫy.
