Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 63: Em bé đạp

Cập nhật lúc: 2025-10-29 07:38:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Ngân Xuyên đề cập đến, Đào Nhiên lẽ sẽ bao giờ nhớ những "đào hoa" của , nhưng ngẫm , những cảm tình đó đều là tin đồn vô căn cứ.

Cậu bé béo ở nhà bên cạnh hồi tiểu học thích nhét que cay cặp sách , là vì luôn chia cho món thịt kho của Lâm Sương; bạn cùng bàn cấp hai ngày nào cũng đưa về nhà, là vì mỗi ngày đều đến vườn nhà để chép bài tập toán; trai lớp bên cạnh hồi cấp ba cũng lòng từng đưa nước cho khi cảm nắng.

Đào Nhiên bao giờ xem những cảm tình đó là "đào hoa". Cậu tất cả chỉ đơn giản là những hành động tự nhiên. Cho đến tận bây giờ, thật sự chỉ Thẩm Sầm là thích.

Đào Nhiên quen nũng với nhà, và khi công khai với Thẩm Sầm thì càng hiếm khi kiềm chế bản . Cậu dựa vai Thẩm Sầm, lớn tiếng tuyên bố: “ em chỉ thích một Thẩm Sầm thôi, siêu thích luôn. Thẩm Sầm, cũng mà đúng ?”

Thẩm Sầm “ừ” một tiếng, ngửi thấy mùi hương tóc . Lòng như ngâm trong nước ấm, ấm áp và ẩm ướt, vô thức nghiêng đầu sườn mặt .

Khi Đào Nhiên , một bên má sẽ lúm đồng tiền nhàn nhạt, răng khểnh cũng đáng yêu.

Một nhiệt tình như Đào Nhiên, bất cứ khi nào thấy ai cau mày cũng sẽ đưa cho họ một viên kẹo. Cậu giống như một mặt trời nhỏ trong đám đông, xuất hiện trở thành tâm điểm, khiến khó lòng mà chú ý. Hầu hết những từng tiếp xúc với đều thích .

Bản Thẩm Sầm cũng thu hút như , nên thể trách những khác “ngắm mặt trời”.

Không khí căng thẳng ban nãy bỗng trở nên nhẹ nhõm lạ thường.

Lâm Tĩnh Mặc, vốn ít khi tham gia các cuộc trò chuyện, cũng mở lời: “Thật hỏi một chút, rốt cuộc thì để lời ‘thích’? giỏi khoản lắm.”

Chiếc ly trong tay Cố Ngân Xuyên “loảng xoảng” va mép bàn, mắt trợn tròn: “Anh bạn, chuyện ?”

Cố Ngôn cũng nghiêng tới, giọng đầy thăm dò: “Ai thế? Nam nữ? Có là cô gái tặng hoa hướng dương cho ở hậu trường ?”

Tai Lâm Tĩnh Mặc ngay lập tức đỏ lên, ngón tay vô thức vuốt ve cổ tay áo. Giọng chút căng thẳng dễ nhận : “Không gì, chỉ hỏi vu vơ thôi.”

“Cậu bỏ cái giọng đấy . Hỏi vu vơ mà mặt đỏ bừng thế ?” Cố Ngôn cố gắng tiến tới gần hơn, nhưng Lâm Tĩnh Mặc giơ tay chặn .

Bàn tay rộng và to, các khớp ngón tay rõ ràng, nhưng giờ phút co , lẽ là do căng thẳng, đến gân xanh mu bàn tay cũng nổi lên.

Đào Nhiên sớm Lâm Tĩnh Mặc ít , là một mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, nhưng ngờ sợ đến mức . Chỉ một câu hỏi mà tai đỏ bừng như chảy máu.

Dáng vẻ khác so với vẻ phấn khích và gào thét của sân khấu.

Đào Nhiên tít mắt: “Thật chủ yếu là xem hai ở bên thoải mái . Nếu ở bên thật sự thoải mái thì dễ dàng, giống như khi đói bụng thì ăn cơm, khát thì uống nước . Trong lòng cảm giác thì thẳng . Đương nhiên, nếu đối phương bình thường phản ứng hờ hững thì cũng thể đợi thêm một chút.”

Lâm Tĩnh Mặc mím môi, cau mày: “Phức tạp quá, cách nào cần ?”

“Cũng , cứ hành động trực tiếp .” Đào Nhiên đếm ngón tay, “Mang bữa sáng cho , giữ chỗ, tặng quà, và khi cần thiết thể giả vờ yếu đuối một chút, để đối phương cảm thấy cần họ.”

Đào Nhiên đang , bỗng nhiên Thẩm Sầm nhéo một cái lòng bàn tay. Cậu nghiêng đầu, thấy ánh mắt đầy ý , mới kinh ngạc nhận những điều đều là chuyện hàng ngày của hai , ngay cả việc giả vờ yếu đuối cũng .

Cố Ngân Xuyên ở bên cạnh ồn ào: “Hay quá, đây là khắc chỉ nam tình yêu ADN ? Cậu dùng cách để cua Thẩm Sầm đấy chứ?”

.

Đào Nhiên ý định phủ nhận, : “Ra tay là mạnh, do dự sẽ bại trận!”

“Tiểu Đào cua đỉnh thật đấy, đến ăn cơm còn kéo ghế cho Thẩm Sầm nữa,” Cố Ngôn uống một ngụm rượu, đột nhiên thốt một câu đầu đuôi, “ còn tưởng Thẩm Sầm ở Anh Quốc xảy chuyện như , cả đời sẽ thích đàn ông nữa chứ.”

Cả bàn ăn lập tức im lặng.

Sự im lặng khác với sự im lặng đầy chột lúc nãy của Đào Nhiên. Nó giống như ai đó ấn nút tạm dừng, ngay cả khí cũng ngưng .

Lòng Đào Nhiên thót .

Trước khi ở bên Thẩm Sầm, Đào Nhiên các thành viên trong ban nhạc Thẩm Sầm mắc chứng sợ đồng tính. Lúc đó còn nghĩ rằng Thẩm Sầm vốn thích con trai, nhưng phản ứng , rõ ràng ẩn tình khác, hơn nữa là loại chuyện .

Giọng Đào Nhiên vô thức trở nên căng thẳng: “Ở Anh Quốc xảy chuyện gì ?”

Thẩm Sầm nhéo mặt một cái, thản nhiên : “Không gì.”

“Cố Ngôn, .” Đào Nhiên đầu Cố Ngôn, ánh mắt chút bướng bỉnh.

Cố Ngôn định mở miệng, Thẩm Sầm dùng ánh mắt ngăn , đành gãi đầu, giả vờ nghiên cứu viên cá nổi trong nồi.

Sự tò mò trong lòng Đào Nhiên càng lúc càng lớn. Cậu chuẩn hỏi thẳng, thì Lưu Vân Hi .

Anh lẽ chạy , n.g.ự.c vẫn còn phập phồng, tay nắm chặt điện thoại, giọng đầy hân hoan: “Cô bảo về nhà gặp bố một chuyến, giúp tranh thủ cơ hội. Mọi ơi, tạm thời cần chia tay , sống tiếp !”

Nói xong, khựng : “Sao biểu cảm ? Sao ai ?”

Cố Ngân Xuyên vội vàng nâng ly rượu lên, phá vỡ sự im lặng kỳ lạ: “Không gì, đợi thôi.”

Hôm nay mấy họ đến đây, ngoài ăn tiệc tân gia, còn là để chờ ca khúc mới mắt.

Album chính thức thứ hai của Tro Tàn sẽ chính thức lên kệ các nền tảng âm nhạc lúc bốn giờ chiều. Nếu thuận lợi, địa vị của ban nhạc trong giới âm nhạc sẽ lên một tầm cao mới.

Chỉ còn đầy một giờ nữa là ca khúc mới mắt.

Đồ ăn bàn như một cơn lốc quét qua, chẳng mấy chốc hết sạch. Thẩm Sầm dậy: “Anh bếp một lát.”

Đào Nhiên lập tức lên, theo .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-63-em-be-dap.html.]

Lưu Vân Hi vắng mặt trong cuộc đối thoại , họ đang chuyện gì, giờ mới nhận sự bất thường: “Mấy thế?”

Hoa Hải Đường

Cố Ngôn chột lỡ lời, âm thầm giơ tay: “ nhắc đến chuyện bảo mẫu nam đây của Sầm.”

Lưu Vân Hi bất lực nhắm mắt: “Cậu đúng là cách tìm chủ đề đấy.”

Trong bàn, chỉ Cố Ngân Xuyên chuyện , hỏi: “Bảo mẫu nam gì cơ?”

Trong bếp, nguyên liệu chuẩn sẵn, chỉ cần bày đĩa là thể dọn lên bàn. Đào Nhiên như cái đuôi nhỏ, theo , chặn con đường duy nhất thể thoát .

Ở bên lâu như , đây là đầu tiên Đào Nhiên tỏ giận dỗi như . Cậu khoanh tay: “Anh nhanh , là chuyện gì , thì em sẽ ăn ngon .”

Một chuyện thể khiến một bóng ma tâm lý, tuyệt đối chuyện . Hiện tại khó để kìm lòng mà nghĩ theo hướng tiêu cực.

Trong bếp đủ ánh sáng, ánh nắng lấp lánh sàn gạch men, sáng như đôi mắt của Đào Nhiên.

Thẩm Sầm thở dài, bế Đào Nhiên lên bàn bếp. Hai tay chống hai bên , từ từ mở lời: “Lúc đó mới sang Anh Quốc, còn tiếng Anh. Họ cử con trai của quản gia sang ở cùng . Con trai của quản gia là đồng tính. Có một , ốm, định… nhưng thành công và phát hiện. Anh suýt chút nữa ném từ tầng hai xuống. Chỉ là thôi.”

Lòng Đào Nhiên thắt , theo bản năng mắt Thẩm Sầm.

Biểu cảm của quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như đang kể chuyện xảy với chính . Chỉ cánh tay đang chống chặt ở hai bên mới thể tiết lộ một chút cảm xúc của .

Lúc Thẩm Sầm xuất ngoại còn đầy mười tuổi, Đào Nhiên thật sự dám tưởng tượng, một đứa trẻ tiếng, ở một đất nước xa lạ gặp chuyện như , sợ hãi đến nhường nào.

“Tại họ để một ở đó chứ, thật là,” giọng đầy khó chịu, hai tay ôm cổ Thẩm Sầm, vùi mặt cổ .

Thẩm Sầm vỗ lưng , tự giễu : “Có lẽ lúc đó họ thấy , vì tương đối xui xẻo.”

Trước khi nước ngoài, Thẩm Mặc Sơn chỉ mặt : “Chính vì mày mà gia đình mới nông nỗi .” Thế nên lúc đó, những trong nhà lẽ đều thấy .

Thẩm Mặc Sơn xin về những lời đó, nhưng trong những ngày tháng ở Anh, đôi khi mơ vẫn thấy những lời .

Giống như một lời nguyền.

Đào Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, mắt ngập nước: “Tại như ? Anh hề xui xẻo, em gặp mới là điều may mắn nhất.”

“Không , chuyện qua ,” Thẩm Sầm đưa tay xoa khóe mắt , giọng càng thêm dịu dàng, “Em đừng .”

“Em , ?”

Đào Nhiên thực , chỉ là đôi mắt đỏ hoe, chỉ cần cẩn thận là nước mắt trào .

Thẩm Sầm dùng lòng bàn tay cọ qua khóe mắt , nhẹ nhàng hôn lên: “Thật sự , bây giờ em .”

Khoảng thời gian ở Anh Quốc, ngoài chuyện đó , những thứ khác đều , thiếu ăn, thiếu mặc.

Thanh thiếu niên thường nhạy cảm, khi đó nhiều nhạc tiên phong để thể hiện tâm trạng của . Theo lời Lưu Vân Hi, những bài hát lúc đó như thể thù oán với cả thế giới.

Bây giờ nghĩ , phần lớn là bi lụy thái quá. Trên đời nhiều còn khổ hơn . Anh đáng thương nhất. Chỉ là Thẩm Sầm của khi đó, cảm thấy cả thế giới vứt bỏ, ngờ một ngày một vì đau lòng cho mà rơi lệ.

Hai ôm một lúc, Đào Nhiên khó khăn lắm mới nín nước mắt. Giọng vẫn nghẹn : “Sau em và em bé chắc chắn sẽ luôn về phía .”

Thẩm Sầm : “Anh .”

Điều cần đảm bảo, thể cảm nhận .

Đào Nhiên đối diện với , nghiêng đầu chằm chằm, thấy hốc mắt dần đỏ lên, : “Anh cũng ?”

“Không.” Thẩm Sầm mặt , xoay bưng đồ ăn, “Chuẩn xong , chúng ngoài thôi. Chờ một chút, lát nữa sẽ bế em xuống.”

Công việc trong bếp Đào Nhiên thể giúp gì. Cậu tự giác nhúng tay, giả vờ như thấy Thẩm Sầm lưng lén lau khóe mắt.

Cậu nhẹ nhàng bàn bếp, đung đưa hai chân. Bỗng nhiên cảm thấy bụng nhỏ truyền đến một trận rung động nhẹ, giống như bong bóng nhỏ của một chú cá.

Cậu ngẩn , theo bản năng vuốt bụng, chút dám tin.

Em bé đạp ?

Không đợi suy nghĩ , cảm giác đó đến, rõ ràng hơn một chút so với .

Đôi mắt Đào Nhiên bỗng sáng lên, trong giọng mang theo sự run rẩy dễ nhận : “Thẩm Sầm, mau đến đây.”

Thẩm Sầm bưng đĩa , liền thấy Đào Nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng đến kinh ngạc, tay siết chặt bụng.

“Sao ?” Thẩm Sầm đặt đĩa xuống, bước nhanh đến mặt , “Không khỏe ?”

Đào Nhiên lắc đầu, nắm tay đặt lên bụng : “Em bé hình như đạp !”

 

 

Loading...