Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 65: Đến cửa
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 04:47:38
    Lượt xem: 2 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự thật chứng minh, thăm dò thương mại hóa của ban nhạc Tro Tàn hiệu quả. Các ca khúc chủ đạo và điệp khúc trong album đều độ lan truyền cao. Ngay trong đêm, một ngôi sử dụng nhạc của họ nhạc nền cho video của , khiến bài hát chủ đề nhanh chóng trở nên nổi tiếng mạng.
Những bài hát chủ đạo còn , một vài bài vẫn tiếp nối phong cách đây của ban nhạc, sự kết hợp hai phong cách giúp những fan cũ vẫn thể tìm thấy ca khúc yêu thích.
Chỉ trong vỏn vẹn một tháng, album chứng minh sự xuất sắc của nó.
Công ty Hằng Tinh lập tức chuyển tiền bản quyền đến, chậm trễ một giây nào.
Ban đầu, Thẩm Sầm đưa thẻ lương cho Đào Nhiên quản lý, nhưng Đào Nhiên thấy phiền phức nên trả cho .
Đào Nhiên, một vốn thiếu tiền, vẫn bất ngờ khi thấy tin nhắn báo tiền về điện thoại của Thẩm Sầm: “Này chứng tỏ chúng thành giàu ? Em mua sắm thả ga.”
Thẩm Sầm “ừm” một tiếng: “Mua thêm vài cái váy rộng thùng thình nhé?”
“Ôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, phiền quá .”
Đã hạ, nhiệt độ gần đây tăng cao, dân ở Hải Thành đều mặc áo cộc tay để chào đón mùa hè.
Hàng ngày, Đào Nhiên thường mặc quần jean hoặc quần túi hộp yêu thích. khi bụng to , mặc những chiếc quần đó trở nên bó sát, nên đổi sang mặc quần thể thao.
Một hôm, cảm thấy khó chịu vì cạp chun của chiếc quần thể thao siết chặt, liền lục tủ, lấy chiếc váy mua từ , tìm một chiếc váy rộng rãi mặc . Từ đó, cánh cửa của một thế giới mới mở với .
Bởi vì nó thật sự, thật sự quá quá quá thoải mái.
Ban đầu, còn ngại, mỗi mặc váy đều tránh Thẩm Sầm. Sau nhiều Thẩm Sầm bắt gặp, đơn giản là từ bỏ việc giữ gìn hình tượng. Ở nhà, vĩnh viễn mặc váy, chỉ khi ngoài mới đổi quần.
Không nhắc đến thì nhắc đến, nhưng sự thoải mái khi mặc vẫn là quan trọng nhất. Cậu chọn vài món đồ trong cửa hàng yêu thích, từng món một lật cho Thẩm Sầm xem: “Cái là vải cotton, thể mặc ngủ buổi tối. Cái là lụa, mặc mát, nhưng bằng cái váy hoa nhí.”
Đầu Thẩm Sầm tựa đầu : “Thích váy hoa nhí đến ?”
Đào Nhiên giận dỗi đặt mua hai chiếc: “Là gu thẩm mỹ, hiểu vẻ của váy hoa nhí.”
“Được , em mua hết . Nhanh đồ , chúng xuất phát .”
Hoa Hải Đường
Đào Nhiên xuống: “Em cử động. Anh tìm giúp em , em ăn táo.”
Thẩm Sầm đưa táo cho : “Được .”
Đào Nhiên mép giường, gặm táo chỉ huy Thẩm Sầm tìm quần áo: “Anh xem đó chiếc áo phông trắng nào . Em nhớ là đây em một cái rộng.”
Trên giường nhiều quần áo lôi , đều mặc . Điều kích thích thần kinh nhạy cảm của kể từ khi mang thai.
Cậu tin, cả cái tủ quần áo một chiếc nào mặc thoải mái.
Thẩm Sầm nhón chân, từ ngăn tủ cao nhất lấy một chiếc áo trắng: “Cái ?”
Đào Nhiên nhớ rõ là chiếc nào, cầm áo rung rung, ướm lên : “Hình như là cái . liệu cái bụng em lộ rõ ?”
Tháng năm, mỗi khám sức khỏe, em bé đều đạt tiêu chuẩn, nhưng nhỏ hơn so với em bé bình thường một chút.
Nhìn bằng mắt thường thì thật thể nhận là đang mang thai, cùng lắm thì sẽ nghi ngờ mập lên.
Đào Nhiên nhạy cảm. Cậu mấy khi thích ngoài, mỗi ngoài đều cảm giác đang . Cậu học Thẩm Sầm đội mũ và đeo khẩu trang, sống còn giống nổi tiếng hơn cả .
Sau khi áo phông, soi trong gương, vẫn hài lòng, : “Cho em mượn chiếc áo sơ mi khoác của .”
Quần áo của Thẩm Sầm to hơn Đào Nhiên hai cỡ. Mặc cảm giác rộng thùng thình, che giấu bụng bầu.
Lúc Đào Nhiên mới lòng: “Đi thôi!”
Lần trở về là để ăn sinh nhật của Đào Thanh Vọng, sinh nhật tuổi 50.
Ban đầu, Đổng Trinh đề nghị đến khu nghỉ dưỡng tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho ông, nhưng Đào Thanh Vọng gần đây một dự án quan trọng nên cả thời gian ăn cơm. Ông từ chối, rằng cả nhà chỉ cần ăn một bữa cơm cùng là .
Khi hai đến, những khác đều mặt.
Nghiêm Hạo Sơ mở cửa, chủ động giúp Thẩm Sầm xách đồ: “Trong nhà gần đầy , hai , cất đồ.”
Gần hai tháng, Đào Nhiên luôn xuất hiện mặt với hình ảnh bận rộn. Vừa đến nơi, trở thành tâm điểm của đám đông.
“Người bận rộn về .”
“Cậu còn tưởng hôm nay, một ngày quan trọng như , gặp Tiểu Đào chứ.”
Người chuyện là của Đào Nhiên, 50 tuổi, bụng bự, tóc cũng bạc, trông trẻ trung.
Cả gia đình đều trông giống , chỉ cần và Lâm Sương cạnh là thể nhận hai là chị em.
Đào Nhiên : “Sao thể ạ, bận mấy cũng bận đến mức đó.”
Cậu cũng : “Mẹ cháu cháu bận như thủ tướng . Cậu là Thẩm Sầm ?”
Hôm nay là một ngày quan trọng, tất cả trong gia đình đều mặt. Ngoài việc mừng sinh nhật Đào Thanh Vọng, điều quan trọng nhất là để Thẩm Sầm gặp gỡ và quen với họ.
Hai dậy sớm để chuẩn , mong xuất hiện mặt với trạng thái hảo nhất. Sáng sớm, Thẩm Sầm chỉ cắt tóc mà còn Đào Nhiên lôi kéo đắp mặt nạ, hiện tại thể là rạng ngời.
Đào Nhiên, giống như khi còn nhỏ khoe bài thi đạt hạng nhất, kéo Thẩm Sầm một vòng quanh phòng khách, chào hỏi từng , tự hào hỏi: “Thế nào, mắt cháu chứ?”
Dì của Đào Nhiên tiếp lời: “Tiểu Đào chọn thì chắc chắn là trai . Dì còn xem show tạp kỹ của Tiểu Thẩm nữa, sân khấu càng trai hơn.”
Lâm Lan : “Mẹ chị ngày nào cũng đúng giờ theo dõi, chỉ để xem các trai trong ban nhạc của hai đứa, ba chị ở nhà ghen suốt.”
Dì của Đào Nhiên nhẹ nhàng vỗ vai con gái: “Đi chỗ khác chơi, đừng mất mặt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-65-den-cua.html.]
“Không cho thật, thôi, chúng ban công đợi, đỡ chắn đường .”
Nói xong, Lâm Sương kéo Đào Nhiên ban công. Thẩm Sầm và Nghiêm Hạo Sơ cạnh , lời nào, một lúc Thẩm Sầm cầm điện thoại lên: “Em dọn dẹp .”
Trong những mặt, ngoài Lâm Sương, Đào Thanh Vọng, chỉ Lâm Lan và Nghiêm Hạo Sơ chuyện Đào Nhiên mang thai.
Trên ban công ai, Lâm Lan hạ giọng hỏi Đào Nhiên: “Thế nào , m.a.n.g t.h.a.i khó chịu ? Chị dám hỏi, sợ em buồn.”
Đào Nhiên : “Tâm trạng em vẫn khá , cũng khó chịu lắm.”
Lâm Lan hoài nghi: “Tối em chuột rút đau, Thẩm Sầm ngủ say bên cạnh, em bóp cổ ? Hồi chị m.a.n.g t.h.a.i đến tháng năm, ngửi thấy mùi của rể là nôn, thật đấy. Chị khó chịu đến mức suýt ly hôn với .”
Sau khi mang thai, giấc ngủ của Đào Nhiên hơn, đều đặn và khỏe mạnh. Trừ chuột rút đau đến tỉnh giấc, còn đều ngủ một mạch đến sáng.
Cậu từng trải qua sự khó chịu đó, nhưng sợ sắp trải qua. Cậu hỏi: “Em tạm thời vẫn . Chỉ lúc đầu ốm nghén thôi. Mang thai khó chịu đến ?”
“Tùy thôi, chị là loại phản ứng khá mạnh. Tình trạng của em chắc là em bé ngoan ngoãn . Chị kinh nghiệm, chuyện gì cứ hỏi chị. Thẩm Sầm mà với em, em cứ đến nhà chị, chị đảm bảo chăm sóc em thật .”
Hai chị em , Đào Nhiên hỏi: “Em bé ạ?”
Lâm Lan lắc đầu đầy vẻ đau khổ: “Đừng nữa, bà nội nó bế . Trời ơi, ngày nào nó cũng , dỗ thế nào cũng nín. Ngày nào chị cũng như kiểu mắt mọc nó .”
Đôi mắt Đào Nhiên cong, gần đây Lâm Lan ngày nào cũng đăng trong nhóm gia đình video em bé . Lúc đầu chỉ tiếng em bé , đó màn hình sang chị, thấy chị cũng đang , sang Nghiêm Hạo Sơ đang co ro trong góc .
Hai lớn một đứa trẻ hành hạ đến già ít nhất mười tuổi.
Mọi trong nhóm ngày nào cũng đưa đủ các lời khuyên cho họ.
Đào Nhiên : “Nhìn vẻ đáng yêu của nó mà tha thứ cho nó .”
“Đáng yêu thì đáng yêu thật,” Lâm Lan mỉm , lật ảnh cho Đào Nhiên xem, “Hôm qua nó mút núm ti giả, chị chụp đấy. Em xem cái miệng , đáng yêu ?”
Tình mẫu tử trong lòng Đào Nhiên trỗi dậy mạnh mẽ. Cậu chỉ xuyên qua màn hình để véo má em bé: “Trời ơi, đáng yêu quá , giống như một bàn tay nhỏ xíu .”
Lâm Lan gật đầu đồng tình: “Sau nó mà dám hẹn hò với thằng nhóc đầu vàng nào, chị sẽ chặt đứt chân nó.”
Lúc , em bé trong bụng Đào Nhiên như cảm ứng, nhẹ nhàng động một chút.
Gần đây em bé đạp thường xuyên hơn và mạnh hơn.
mỗi em bé cử động trong bụng, Đào Nhiên đều cảm giác như đang giao tiếp với em bé.
Lâm Lan thấy đột nhiên im lặng, liền hỏi: “Sao ?”
Đào Nhiên nhỏ: “Em bé đạp một cái. Chị thấy , em bé tháng năm mà nhỏ quá.”
Cậu nhanh chóng vén áo lên buông xuống.
Lâm Lan: “Bình thường mà. Hồi chị cũng . Nếu yên tâm thì khám.”
“Khám nhiều , nhưng đôi khi vẫn lo lắng, sợ bé sinh khỏe mạnh, sợ em chăm sóc cho bé.”
Lâm Lan: “Sợ gì chứ, nhiều giúp em mà. Chỉ cần kết quả khám vấn đề gì thì cần nghĩ nhiều.”
Đào Nhiên gật đầu: “Chị đúng.”
“Vợ ơi, gọi video đến, bảo em và em bé chào một cái.”
Giọng Nghiêm Hạo Sơ từ phía vang lên. Anh đưa điện thoại cho Lâm Lan. Lâm Lan hoảng loạn nhận lấy, bắt đầu dỗ dành em bé.
Đào Nhiên , tìm kiếm Thẩm Sầm trong phòng khách, nhưng thấy bóng dáng .
Trong lúc nghi hoặc, ánh mắt dừng ở nhà bếp.
Ông bố vợ đang tự tay nấu ăn, Thẩm Sầm ở bên cạnh học lỏm, cầm điện thoại ghi từng bước món gà dừa của Đào Thanh Vọng.
Đào Thanh Vọng giáo viên nhiều năm, phòng thí nghiệm riêng, kinh nghiệm truyền đạt phong phú. Ông hướng thẳng màn hình giảng bài, mỗi khi thành một bước hỏi: “Nhớ ?”
Thẩm Sầm lúc gật đầu, nhớ.
Giống hệt như một buổi học của học sinh tiểu học.
Đào Nhiên lén lút đến, cạnh hai : “Có định học món cho em ăn ?”
Thẩm Sầm gật đầu: “Em phòng khách chờ , chỗ khói dầu.”
Đào Thanh Vọng: “ đấy, khói nhiều lắm, ngoài thôi.”
“À, ạ.” Đào Nhiên chậm rãi ngoài, bắt gặp ánh mắt tò mò của dì, đành bất lực , “Dạ, dì hỏi ạ.”
Dì kéo xuống ghế sofa: “Thế nào, Thẩm thế nào, đối xử với cháu ? Chị cháu hai đứa yêu từ lâu , nhưng dì ngại dám hỏi. Cậu bé đó ít lắm ?”
Nhìn vẻ mặt hí hửng , Đào Nhiên dì hề ngại chút nào.
Đào Nhiên đáp: “Anh lắm ạ, mà cũng ít , chỉ là thể sợ giao tiếp xã hội thôi ạ.”
“Dì hiểu, dì hiểu. Trẻ con bây giờ đứa nào cũng , như bọn dì ngày xưa. Cháu nên rủ ngoài nhiều hơn để rèn luyện. Hồi Tiểu Sơ cũng ít lắm đấy.”
Nghiêm Hạo Sơ bất ngờ gọi tên: “Làm gì , đó là do cho con cơ hội chuyện thôi.”
Trong bếp, Đào Thanh Vọng cũng : “Ngày xưa ba cũng như . Đây là đầu tiên con chính thức đến nhà, những thứ khác ba dạy , nhưng ba truyền cho con một câu.”
Thẩm Sầm: “Dạ, câu gì ạ?”
Đào Thanh Vọng: “Ở nhà chúng , nhiều việc thì thể ít lời.”
