Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Ngoại truyện 2: Đào Nhạc Nhạc
Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:52:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắp đến mùa đông, ngoài trời tuyết bay lất phất. Trong chăn ấm áp, khiến chẳng rời giường.
Đào Nhiên trở đồng hồ, đến bảy giờ sáng, vẫn thể nán giường một lát.
Vừa nhắm mắt , một tiếng bước chân chạy lộp cộp : "Ba là con lười, chịu dậy ạ."
Bạn Đào Nhạc Nhạc tuy phòng riêng, nhưng mỗi sáng đều sang phòng ba để chải đầu. Trong lúc bên giường chờ daddy chải tóc cho , bé nhân tiện nghịch tóc của ba.
Có thể ngủ thêm vài phút, nghịch tóc một chút cũng . Đào Nhiên vui vẻ chấp nhận, đưa yêu cầu: "Buộc cho ba một kiểu thật nhé."
"Vâng ạ, con sẽ buộc cho ba b.í.m tóc nhất, giống như daddy buộc cho con."
Đào Nhiên cố gắng mở mắt, liếc kiểu tóc trong điện thoại của bé, : "Kiểu đối với daddy của con là một thử thách đấy."
Đào Nhạc Nhạc: "Daddy giỏi nhất, con thấy daddy gì cũng giỏi."
"Con cứ khen ." Đào Nhiên ngáp một cái, "Ba ngủ thêm năm phút nữa, Đào Nhạc Nhạc, chúng chơi trò gỗ nhé. Năm phút gì cả."
Năm phút , Đào Nhiên dậy.
Kiểu tóc của Đào Nhạc Nhạc thành công, nhưng của thì hẳn. Hai b.í.m tóc đối xứng, một bên còn suýt rơi .
Nhìn trong gương, nhịn : "Con thật sự ba đội cái kiểu tóc học ?"
"Đẹp siêu luôn." Đào Nhạc Nhạc ngước đầu lên, " daddy?"
Thẩm Sầm: "Ừ, đáng yêu."
Vừa , cúi xuống hôn khóe miệng Đào Nhiên: "Đi đ.á.n.h răng rửa mặt , đưa em đưa bé mẫu giáo xong sẽ đến xưởng."
Đào Nhạc Nhạc che mặt: "Ối, ngại quá!"
Ba thu dọn xong xuôi, bắt đầu lên đường đến trường mẫu giáo.
Đào Nhạc Nhạc hòa nhập ở trường , còn lớp trưởng và kết bạn nhiều bạn bè. Vừa xuống xe chào bé.
Người chào là một bé, lễ phép với Thẩm Sầm và Đào Nhiên. Sau khi chào hỏi xong, bé đưa tay về phía Đào Nhạc Nhạc: "Chúng cùng nhé."
Đào Nhạc Nhạc đưa tay cho bé, cả hai tay trong tay .
Đào Nhiên đằng , mắt cứ trân trân : "Không , tại thằng bé nắm tay Nhạc Nhạc của chúng chứ, nó tay ? Không , đợi Đào Nhạc Nhạc về, em với bé là nắm tay cũng chúng đồng ý."
"Bây giờ đều thế cả. Nếu bé yêu đương, em chẳng sẽ đ.á.n.h gãy chân ."
Đào Nhiên hai động tác vung nắm đấm: "Anh đấy, em vẫn còn hai nắm đ.ấ.m đầy sức mạnh."
Nghĩ đến chuyện bé con yêu đương, .
Đào Nhạc Nhạc nhất cứ vui vẻ ở bên cạnh hai họ cả đời, chịu bất cứ uất ức nào.
Thẩm Sầm nắm lấy tay : "Được , đừng nghĩ linh tinh nữa, sắp muộn ."
Buổi tối, Đào Nhiên may mắn tan sớm, tự tay bếp. Mặc dù tay nghề nấu nướng gần như bằng , nhưng với sự giúp đỡ của Thẩm Sầm, món ăn cũng tạm nuốt .
Đào Nhạc Nhạc thừa hưởng tính cách thích khen của . Mỗi ăn một miếng, bé đều khen năm, sáu câu, khiến tự tin ngút trời: "Vậy ngày mai ba sẽ nấu cho con nữa."
Đào Nhạc Nhạc: "Vâng ạ! con thể ăn thêm một bát nữa ?"
Theo khẩu phần ăn thông thường, ăn thêm một bát nữa là nhiều. Đào Nhiên thấy vẻ mặt bé tha thiết, đành nhượng bộ: "Vậy ăn thêm nửa bát thôi nhé."
"Vâng ạ, con tự lấy, ba đừng theo con."
Bé nhảy xuống ghế, chạy bếp, đang loay hoay gì, trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng.
Đào Nhiên và Thẩm Sầm … chuyện !
Phương pháp giáo d.ụ.c của hai họ là để con tự lập. Chỉ cần những gì Đào Nhạc Nhạc trong phạm vi cho phép, họ sẽ can thiệp mà ủng hộ .
Những trường hợp như hôm nay thường là dấu hiệu cho thấy Đào Nhạc Nhạc sắp "gây chuyện".
Đào Nhiên ở trong phòng đợi mãi, đến nỗi mắt sắp nhắm , vẫn thấy Đào Nhạc Nhạc đến "thú tội". Cậu ôm cánh tay Thẩm Sầm, tựa : "Sao bé bàn với chúng nhỉ? Chẳng lẽ sớm tự lập thế , bí mật riêng ?"
Mặc dù trẻ con sớm muộn gì cũng sẽ lớn, sẽ bí mật riêng.
bốn tuổi, quá sớm.
Đào Nhiên khỏi chút thất vọng: "Buổi sáng bé mới ba là bạn nhất của bé mà."
Thẩm Sầm nghiêng đầu: "Em bí mật gì với bạn nhất của em ?"
Giọng nhẹ, thở ấm áp phả tai Đào Nhiên.
Đào Nhiên chợt nảy sinh ý nghĩ lạ, : "Bạn nhất của em là , thấy em bí mật gì với ?"
Ở mặt Thẩm Sầm, gần như là một trong suốt.
Dù trong suốt, cũng sẽ luôn thấu. Hoàn bí mật gì cả.
Thẩm Sầm hôn lấy : "Anh thấy ."
Cả hai đ.á.n.h răng xong, trong miệng đều vị bạc hà. Hôn lâu, đầu lưỡi ngọt lịm. Cứ thế, họ quấn lấy hôn, thở trở nên dồn dập.
Đào Nhiên thành thạo cởi quần áo của , bàn tay lướt cơ bắp săn chắc ở lưng .
Khi chuyện , thích nhất là sờ loạn. Sờ bao nhiêu năm vẫn thấy , hứng lên còn để vài vết hôn đó, mỹ từ gọi là "con dấu của em".
Hôm nay ngược , chỉ cổ : "Hôn ở đây cho em một cái. Mấy nhóc mới phòng thí nghiệm của em tin em kết hôn ."
Lời ngụ ý hẹn ngoài, nhưng nào cũng thất bại. Cậu đoán thấy vết hôn, mấy nhóc sẽ tỉnh táo .
Thẩm Sầm cúi xuống c.ắ.n cổ , tiện thể trả lời: "Ngày mai sẽ đến đón em."
"Được , đừng ghen, em chẳng thèm ."
Thẩm Sầm dường như một tiếng, : "Không ghen."
Đào Nhiên vỗ eo , giục .
Đang lúc chuẩn việc chính, từ tầng một truyền đến tiếng bát đĩa vỡ. Họ dừng động tác, vội vàng mặc quần áo, nhảy xuống giường.
Hoa Hải Đường
Đào Nhiên chỉ cần kéo quần ngủ lên, ngoài , gọi tên Đào Nhạc Nhạc: "Có chuyện gì ?"
Dì bảo mẫu từ phòng Đào Nhạc Nhạc , vẻ mặt lúng túng: " ngủ say quá, bé chạy lúc nào."
Lúc là lúc hỏi tội. Đào Nhiên vội vã chạy xuống cầu thang, đến nơi phát tiếng động.
Đào Nhạc Nhạc đang tủ bếp, lưng đeo ba lô. Cơm đổ vương vãi khắp sàn, chân là những mảnh bát vỡ.
Bé lẽ sợ hãi tột độ, đôi mắt to tròn đong đầy nước mắt, thương ở .
Tim Đào Nhiên như ngừng đập, bước hai bước đến bế bé khỏi khu vực mảnh vỡ, tay sờ khắp bé để kiểm tra: "Có chỗ nào thoải mái ? Bị thủy tinh đ.â.m ?"
Đào Nhạc Nhạc ôm chặt cổ , lắc đầu trong lòng .
Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng trở nên nghiêm túc: "Bây giờ cho ba con lén lút chạy xuống đây gì? Con như nguy hiểm ?"
"Biết ạ."
Thẩm Sầm cũng xuống, xổm cạnh ghế sofa: "Con thể cho chúng con gì ? Ba và daddy đều sẽ giúp con. Con vẫn còn là một bé con, chạy ngoài nguy hiểm lắm."
"Bạn Tiểu Béo nhặt một con mèo con. Mẹ bạn cho nuôi, nên con lén lút mang về."
Không chuyện gì lớn.
Đào Nhiên yên tâm một chút: "Con để mèo con ở ?"
"Nhà xe."
Nhà ba nhà xe, chỉ thường xuyên lái hai chiếc. Một cái dùng để chứa đồ lặt vặt. Đào Nhạc Nhạc chọn nơi ở cho mèo con ngay trong căn phòng chứa đồ đó.
Bật đèn lên, bụi bay lượn trong ánh sáng. Một bóng đen trắng lao từ góc tường.
Đó là một con mèo "bò sữa".
Con mèo nhặt về cũng thế nào, vi khuẩn gì .
Quản gia cầm theo một cái lưới bắt ở bên cạnh để chờ lệnh. Đào Nhạc Nhạc tưởng họ định bắt mèo, sắp đến nơi: "Nó ngoan lắm ạ, thể đừng đuổi nó ?"
Đào Nhiên xổm xuống: "Không đuổi , mà là đưa mèo con đến bệnh viện xem ốm . Chuyện đó tính ."
Mặc dù nhiều đồ trong nhà xe, nhưng thường ngày đều dọn dẹp khá gọn gàng. Sau khi dọn bớt đồ đạc , chú mèo còn chỗ trốn, run rẩy ánh đèn pin.
Nó nhiều nhất là hai tháng tuổi, "găng tay trắng", bộ lông đen và đôi mắt xanh trong suốt, vô cùng đáng yêu.
Quản gia dùng lưới bắt nó, đặt một cái hộp nhỏ.
Thẩm Sầm ôm cái hộp, Đào Nhiên ôm Đào Nhạc Nhạc, ba lái xe đến bệnh viện thú cưng.
Mèo con sống trong nhà xe bao lâu . Đào Nhiên hỏi Đào Nhạc Nhạc: "Con mang nó về từ khi nào? Sao với chúng ?"
Đào Nhạc Nhạc chỉ tập trung cái hộp, nghĩ ngợi mà trả lời: "Bạn Tiểu Béo mèo con bẩn quá, hai ba sẽ thích, bảo con đừng cho hai ba. Ba bạn cho nuôi."
"Tiểu Béo?" Đào Nhiên ấn tượng về cái tên .
Thẩm Sầm : "Là bé sáng nay nắm tay bé mẫu giáo."
"À ." Cái bé đó.
Đào Nhiên giờ nghĩ cảnh đó vẫn còn nghiến răng nghiến lợi. Cậu nén sự tức giận tột độ, : "Không đặt biệt danh như cho khác. Chuyện mèo con, ba sẽ phê bình con . Ba từng với con, chuyện gì bàn bạc với chúng . Con tin chúng ?"
"Có tin ạ." Đào Nhạc Nhạc cẩn thận hỏi, "Vậy con thể nuôi mèo con ?"
Đào Nhiên ôm bé lòng: "Có thể, nhưng chúng cần thử nghiệm . Mèo con là một sinh mệnh nhỏ, con bây giờ còn quá nhỏ, thể chăm sóc mèo con . Cuối tuần , nếu con thể chăm sóc mèo con thật , thì ba sẽ nuôi nó cho con."
"Chăm sóc như thế nào ạ?"
Thẩm Sầm : "Giống như ba và daddy chăm sóc con . Hàng ngày cho nó ăn, chơi với nó, còn tắm cho nó nữa."
Đào Nhạc Nhạc nhíu mày: " con bây giờ?"
Thẩm Sầm: "Vì , daddy thấy con bây giờ vẫn phù hợp để chăm sóc mèo con."
"Thôi ạ."
Đào Nhạc Nhạc là đứa trẻ vô lí, đa thời gian đều lời. Mặc dù , bé cũng lóc, chỉ lặng lẽ chú mèo trong hộp giấy, trông vui.
Đào Nhiên véo má bé: " chúng thể tìm cho mèo con một chủ trách nhiệm. Sau con vẫn thể đến chơi với nó ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/ngoai-truyen-2-dao-nhac-nhac.html.]
"Thật hả ạ?" Giọng Đào Nhạc Nhạc lập tức cao lên, bé bắt đầu tìm kiếm phù hợp: "Nhà ông bà mèo con. Nó thể ở với ông bà. Nhà chú Cố mèo con, như mèo con sẽ bạn."
Đào Nhiên: "Được hết, con cứ từ từ nghĩ. Sau đó chúng sẽ xin phép họ đồng ý nữa."
Giờ ngoài đường vắng, thi thoảng mới thấy xe cộ chạy qua. Toàn bộ đường phố trở nên vẻ vắng lặng.
Lúc họ khỏi bệnh viện thú cưng 24 giờ, gần một giờ sáng.
Đào Nhạc Nhạc bao giờ ngủ muộn như , ngáp bao nhiêu cái. Bé ôm tay Thẩm Sầm, thiu thiu ngủ. Tay vẫn quên nắm chặt một bên chiếc hộp giấy.
Mèo con khỏe mạnh, ngoài một chút ve tai thì bệnh gì.
Giờ cũng là lúc tìm nhận nuôi. Họ mua một cái ổ mèo tạm thời, đưa mèo con về nhà.
Sáng hôm , việc đầu tiên Đào Nhạc Nhạc là tìm mèo.
Sau một đêm nghỉ ngơi, mèo con hồi phục tinh thần, năng động trong lồng.
Đào Nhạc Nhạc bò bên lồng chơi với nó một lúc, nhớ đến chuyện tối qua, với Đào Nhiên: "Con gọi điện cho ông bà, xem ông bà nuôi mèo con . Ông bà dậy ạ?"
Hai cụ vẫn giữ thói quen dậy lúc sáu giờ. Bây giờ vẫn dậy, điều đó chút bất thường.
Đào Nhiên gọi video trực tiếp. Đào Nhạc Nhạc ôm điện thoại, ngọt ngào chào ở đầu dây bên : "Ông bà buổi sáng lành!"
Giọng , bất cứ ai thấy cũng kìm nụ .
Ngay cả ông Đào Thanh Vọng nghiêm nghị cũng chuyện với giọng mềm hơn: "Nhạc Nhạc cũng buổi sáng lành, nhớ ông bà ?"
"Nhớ ạ, con ngày nào cũng nhớ ông bà."
"Bà cũng nhớ con mỗi ngày. Hôm nay cuối tuần học, lát nữa đến nhà bà chơi nhé."
"Vâng ạ." Đào Nhạc Nhạc đổi camera điện thoại: "Xem , đây là mèo con con nhặt . Nhà ông bà thiếu mèo con ạ? Nó thể xem TV cùng ông bà."
Bà Lâm Sương ghé sát camera: "Mèo con dễ thương quá, con ông bà nuôi hộ con ?"
"Không nuôi hộ ạ. Ba nuôi mèo con trách nhiệm với nó. Bây giờ con còn nhỏ quá, thích hợp nuôi mèo con. Ông bà lớn , ông bà thể nuôi ạ."
Bà Lâm Sương : "Vậy buổi chiều con cùng ba mang mèo con sang đây nhé. Bà và ông đang buồn chán việc gì đây."
Đào Nhạc Nhạc , theo bản năng Đào Nhiên. Đào Nhiên gật đầu, bé mới với ở đầu dây bên : "Vâng, buổi chiều chúng con sang."
Khi quá bận rộn với công việc, Đào Nhiên và Thẩm Sầm thỉnh thoảng sẽ gửi Đào Nhạc Nhạc cho ông bà một, hai ngày.
Hai ông bà đến tuổi gần nghỉ hưu, đổi căn nhà cũ lấy một căn hộ lớn hơn, đặc biệt chuẩn một căn phòng cho Đào Nhạc Nhạc.
Tình cảm ông bà dành cho cháu là thật. Có thể ngoài ba , ông bà là những mà Đào Nhạc Nhạc sẵn lòng thiết nhất đời. Mỗi đến, bé đều khiến hai cụ tít mắt.
Ba giờ chiều, nắng . Đào Nhạc Nhạc xuống xe, chạy thẳng về phía cửa, dang rộng hai tay: "Ông bà!"
Ông Đào Thanh Vọng ôm bé trọn lòng, suýt chút nữa vững: "Có nóng Nhạc Nhạc? Ông bà mua cho con nhiều đồ ăn ngon."
"Cảm ơn ông bà, con nhớ ông bà lắm. Ông bà mau xem mèo con con nhặt ."
Mèo con ở trong hộp tay Thẩm Sầm, đang thò đầu ngoài . Đôi mắt màu xanh trong suốt, hề sợ . Khi bà Lâm Sương dùng tay trêu nó, nó thậm chí còn dùng lưỡi l.i.ế.m tay bà.
"Mèo con thiện quá, Nhạc Nhạc nhặt ở ?"
Đào Nhạc Nhạc: "Ở cổng trường ạ. Nó tội nghiệp lắm, đang bới rác ăn."
Bà Lâm Sương nhận lấy mèo con: "Vậy từ giờ mèo con còn lang thang nữa ."
Nói xong, bà hỏi Đào Nhiên: "Tối nay ở đây một đêm nhé. Bà dọn phòng xong ."
Đào Nhiên gật đầu: "Vốn dĩ con cũng định về."
Ăn tối xong, xem TV một lúc, đến giờ ngủ. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, mèo con xác định lãnh thổ của , cuộn rèm cửa chịu .
Ông Đào Thanh Vọng nhân cơ hội để phổ cập cho Đào Nhạc Nhạc kiến thức về loài mèo và thói quen của chúng.
Từ nhỏ đến lớn ông vẫn luôn như , bất chợt "lên lớp" cho .
Đào Nhiên và Thẩm Sầm khi kết hôn quá bận rộn, ít khi về. Nhìn thấy ông như , họ cảm thấy hoài niệm vô cùng.
Bà Lâm Sương bưng đĩa hoa quả cắt : "Lát nữa Nhạc Nhạc sẽ ngủ với bà, hai đứa cứ nghỉ sớm, cần lo cho bọn ."
Đào Nhạc Nhạc đang chơi với mèo, tranh thủ giơ tay: " thế ạ, con ngủ với bà."
Đào Nhiên: "Đào Nhạc Nhạc, chơi quá khuya nhé."
Đào Nhạc Nhạc gật đầu bừa bãi. Đào Nhiên và Thẩm Sầm , mặc kệ bé.
Khi chuyển nhà, hai cụ mang chiếc giường từ thời Đào Nhiên còn nhỏ sang đây. Lâu chiếc giường nhỏ , thấy chút hoài niệm. Cậu xuống, bảo Thẩm Sầm hạ tay xuống, gọn trong vòng tay : "Khi nào tay tê thì với em nhé. Em chơi điện thoại một lúc."
Thẩm Sầm: "Tắt đèn chơi điện thoại ?"
"Thỉnh thoảng thôi. Người buông thả một chút chứ."
"Được , chỉ chơi nửa tiếng thôi."
Đào Nhiên bất mãn: "Anh coi em là Đào Nhạc Nhạc hả?"
Cậu nghiệp thạc sĩ thẳng phòng thí nghiệm của ông Đào Thanh Vọng. Trong công việc, cũng gọi là thầy Đào. Chỉ ở chỗ Thẩm Sầm, mới quản chặt như .
Mặc dù chế độ ăn uống và sinh hoạt đều đặn hơn nhiều, nhưng đôi khi cũng nghi ngờ Thẩm Sầm ông Đào Thanh Vọng nhập : "Anh nên cho em thêm tự do."
"Lần ai là đau mắt?"
"Ừm..."
"Và em luôn thiếu thể lực."
Đào Nhiên chịu thừa nhận: "Đâu , em tập luyện mà?"
Thẩm Sầm: "Anh lúc phát tình giường ."
Bây giờ Thẩm Sầm chấp nhận chuyện phát tình. Mỗi tháng, hai sẽ tính toán thời gian, xin nghỉ và sắp xếp cho Đào Nhạc Nhạc, tìm một nơi thoải mái để trải qua ba ngày hai đêm "hoang đường".
Trong những trường hợp đó, gần như ai thể đủ thể lực để trụ đến cuối cùng.
Đào Nhiên vẫn nghĩ đó là vấn đề của : "Thể lực quá, nên mới khiến thể lực em vẻ ."
Thẩm Sầm đổi hướng ôm : "Vậy là của ?"
Đào Nhiên: "Tất nhiên là . Dù thì em trụ thì sẽ ôm em đúng , chồng yêu..."
"Không chơi ."
"Có thể mà."
"Bây giờ Đào Nhạc Nhạc cũng học em nũng nịu đấy."
"Điều đó chứng tỏ bé thông minh, là bé thông minh. Chẳng lẽ thấy Nhạc Nhạc của chúng thông minh?"
"Không, chúng đang thảo luận vấn đề phát tình. Xin đừng đ.á.n.h trống lảng."
Đào Nhiên nghiêm túc: "Được , tuần là đến kỳ phát tình của em. Anh định với em mấy ?"
"Cái cũng coi là đ.á.n.h trống lảng ."
Đào Nhiên đang định phản bác thì bên ngoài tiếng gõ cửa, là giọng của Đào Nhạc Nhạc: "Ba ơi, daddy ơi, hôm nay con thể ngủ cùng hai ba ?"
Sau hai tuổi, Đào Nhạc Nhạc còn ngủ cùng họ nữa. Cùng lắm là ngủ chiếc giường nhỏ trong cùng một phòng. Hôm nay chút bất thường.
Đào Nhiên nghĩ sâu xa, dang tay về phía bé: "Vào đây, ba sẽ dỗ con ngủ ."
Đào Nhạc Nhạc tự trèo lên giường, tìm một vị trí thoải mái trong lòng để .
Trên tủ đầu giường sách truyện. Thẩm Sầm tùy tiện lấy một cuốn: "Hôm nay bé con câu chuyện gì? Nghe chuyện về nàng công chúa nhỏ nhé?"
Đào Nhạc Nhạc lên tiếng.
Đào Nhiên cúi đầu bé: "Sao thế, tại vui?"
Thẩm Sầm cũng xuống, dang tay ôm cả hai họ.
Đào Nhạc Nhạc chậm rãi mở lời: "Ông của mèo con là con gái. Bà cũng là con gái. Mẹ của các bạn trong lớp con đều là con gái. ba là con trai."
Từ lúc m.a.n.g t.h.a.i Đào Nhạc Nhạc, Đào Nhiên sợ chuyện sẽ gây tổn thương cho bé. Những năm qua, luôn cố ý giáo d.ụ.c bé chấp nhận những điều thể xảy trong cuộc sống.
Đây là đầu tiên Đào Nhạc Nhạc tự đặt câu hỏi .
Giọng Đào Nhiên dịu : "Bé con nghĩ chỉ con gái mới thể ?"
Đào Nhạc Nhạc: "Con . Con ba sinh ạ?"
"Tất nhiên . Thế giới lớn, chuyện gì cũng thể xảy . Con xem thế giới đáy biển ? Cá ngựa đực thể sinh con đúng ? Không tin thì con hỏi daddy mà xem, daddy bao giờ lừa ."
Thẩm Sầm dùng ngón trỏ khều má Đào Nhạc Nhạc: "Daddy chứng, ba dối. Con từ bụng ba chui đấy."
"Thật ạ?"
Đào Nhiên: "Không tin con tự xem . Bụng ba một vết sẹo đúng ?"
Đào Nhạc Nhạc cẩn thận vén áo lên.
Vết sẹo bụng chạy ngang qua. Nó mờ, nhưng vẫn thể thấy rõ ràng.
Đào Nhạc Nhạc dùng tay sờ, bàn tay nhỏ ấm áp cẩn thận vuốt ve vết sẹo.
Ngày bé còn trong bụng, hai vô tiếp xúc như thế .
Mũi Đào Nhiên cay cay. Cậu cố tình với giọng nhẹ nhàng: "Thấy , ba lừa con mà?"
Đào Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên: "Có đau ? Ba đau lắm ?"
"Không đau chút nào cả."
Vừa dứt lời, Đào Nhạc Nhạc ôm lấy cổ , giọng buồn bã: "Con ba đau."
"Bây giờ ba thật sự đau một chút nào nữa. Từ khi ba thấy con, ba hết đau . Bé con đừng buồn."
"Vâng." Đào Nhạc Nhạc vẫn buông tay, cơ thể mềm mại rúc lòng . Bé gì cả.
Đào Nhiên cứ nghĩ bé ngủ . Cậu kiểm tra tình hình thì Đào Nhạc Nhạc mở to mắt : "Con yêu ba siêu nhiều."
Rồi bé bổ sung: "Mẹ."