Dưới ánh nến, ngũ quan xinh tinh xảo vô cùng, da thịt càng trắng, dường như trong suốt.
Kể từ khi nhập sĩ tới nay, Trương Sinh ở quan trường xã giao cùng đồng liêu, cũng từng gặp ít việc đời, ngửi mùi tịch mai mỹ nhân mắt, hoa mắt rung động mà nghĩ: “Lông cáo trắng là thượng phẩm trong các loại áo khoác da, nhẹ ấm dày mềm, nàng khoác áo choàng da cáo trắng, thoạt càng yểu điệu hơn so với dung chi tục phấn tầm thường. Nói như thế, thể phía chiếc áo choàng lông cáo tất nhiên là càng tinh tế cực… phần cổ lộ của nàng, bất kỳ cảm giác gầy gò gì, đường cong lả lướt, da trắng trơn nhẵn, nếu, nếu phần che đậy cũng như phần cổ, cho dù giường giường, đều là kỳ trân…”
Hắn còn đang ảo tưởng thể của nàng khi bế lên là mất hồn thế nào, nữ tử tiện tay ném sách tới bên cạnh, hướng về phía nở một nụ xinh .
“Ngươi là Trương Sinh ? Ta cố ý tới đây tìm ngươi.”
Trương Sinh nụ cho hoa mắt hoảng hồn, cố nén kích động tiến lên, thấy rõ ràng tranh cuộn phía lưng nàng.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Là hoạ yêu!
Nữ tử là hoạ yêu đến đây trả thù!
Trương Sinh hoảng hốt, cố nén xúc động quỳ xuống đất xin tha, hướng về nữ tử mắt quát lớn: “Ngươi là phương nào? Đây là nhà riêng! Dựa theo luật pháp bổn triều, tự tiện xông nhà chính là trọng tội!”
Thấy nữ tử mà đáp, Trương Sinh càng giận.
Cầm lấy bát vàng mà Phổ Cứu hoà thượng để cho , ném về phía nữ tử mặt.
“Tiện phụ rắn rết, dám đe doạ mệnh quan triều đình?”
Nàng tránh né, giơ tay cầm chặt lấy cổ tay của Trương Sinh
Bóp chặt một cái, Trương Sinh cảm thấy một lực mạnh truyền đến từ chỗ cổ tay, bát vàng cũng rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-co-cay-gian-du/chuong-32.html.]
Hoạ yêu ! Hoạ yêu vì sợ bát vàng?
Trong lòng Trương Sinh hoảng hốt, con gái quyết định buông lỏng tay của mặt mày hiện vẻ chán ghét: “Linh chi Trường Bạch Sơn quả nhiên hiệu quả thật, thể giúp cho sức lực của mạnh hơn sức lực của nam tử thành niên, nhưng tay trận thật sự quá ghê tởm, họ Trương khác gì bệnh hoa liễu… Thôi Oanh Oanh, ngươi đánh với kẻ phụ lòng thì mau đây !”
Nàng dứt lời, tranh cuộn từ phía lưng đột nhiên nhảy .
Hai váy đỏ và váy trắng cùng ngoài, trong nháy mắt, thư phòng vốn nhỏ bé hiện giờ thành chen chúc.
Sắc mặt của Thôi Oanh Oanh khó coi, hung hăng mà dùng ánh mắt để xẻo Trương Sinh vài cái, rốt cuộc vẫn ngại là viên chức, dám động thủ.
Hồng Nương sợ Thiên Đạo trừng phạt, cũng dám động thủ, chỉ là oán hận mà mở miệng: “Một bộ xương khinh bạc, mặt là tướng ăn mày, cưới tỉ tỉ của , tiền bạc lót đường, đầu thì lấy oán trả ơn, vong ân phụ nghĩa, tâm địa đen tối.”
“Rõ ràng là hai các ngươi là ác quỷ hoạ yêu, lừa hôn ! Lại còn trả đũa! Đồ đĩ hổ! Hại phụ , mẫu thương! Còn để nghiệt chủng tai hoạ Trương gia!” Trương Sinh tức tối, bởi vì từng hỏi Phổ Cứu hoà thượng, rằng viên chức đều lực xã tắc che chở, yêu quỷ động , dứt khoát chỉ tay Hồng Nương mà chửi ầm lên.
Thôi Oanh Oanh sớm đoán Trương Sinh vô sỉ, vô sỉ tới mức , “Phụ ngươi thích ăn mỡ lợn , thích ăn mặn, thích rượu như mạng, mỡ lẫn rượu đều kẹt trong kinh mạch, nhiễm lục phủ ngũ tạng, sớm dấu hiệu trúng phong, bỗng nhiên đột tử mà chết, hổ mà đổ tội cho khác? Mẫu ngươi kiếp tuổi thọ chỉ 54 tuổi, Sổ sinh tử thể nào sửa chữa, dùng mấy chục năm đạo hạnh để đổi lấy, Hắc Bạch Vô Thường mới đồng ý đền mạng bằng xương đùi, nếu nhờ , bà sớm c.h.ế.t .
Lý Cẩn dù bận rộn vẫn ung dung bàn, đánh bóng vỏ đao Thần Thuật, Thôi Oanh Oanh và Hồng Nương cùng mắng mỏ Trương Sinh, bỗng nhiên Thôi Oanh Oanh, chậm rãi đặt câu hỏi:
“Trương Sinh kém cỏi như thế, theo như quan sát, tỉ tỉ vụng về, sẽ đồng ý cầu thú?”
Thôi Oanh Oanh cứng , tiếp tục cãi cọ với Trương Sinh nữa, rốt cuộc vẫn trả lời:
“Ta cùng Hồng Nương đều là nhờ hoạ sư nghèo vẽ mà thành từ mấy trăm năm , m.á.u của hoạ sư gọt giũa tinh phách, rót linh quang cho chúng , cùng với Hồng Nương đều nợ , thế nào cũng trả ơn mới thể tu luyện thành tiên… Trương Sinh là hoạ sư nghèo chuyển thế.”
Hồng Nương tình nguyện mà gật đầu theo, thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu là hoạ sư nghèo chuyển thế, lúc bán lấy tiền, thuê đánh gãy chân .”
“Các ngươi ăn còn thành tiên ư? Không sợ tâm ma ?” Lý Cẩn ngừng tay đang lau Thần Thuật đao.