Túi khí bung  trong khoảnh khắc, đầu óc Phùng Niệm trống rỗng.
Không gian dường như lặng .
Thời gian và thực tại như biến mất, Phùng Niệm thậm chí  nhớ nổi  là ai, tại   ở đây.
Không   trôi qua bao lâu, ý thức dần  .
Trước mắt Phùng Niệm là Lục Thành, đôi mắt  đỏ hoe vì lo lắng.
“Niệm Niệm, em   ?”
Anh đỡ Phùng Niệm  khỏi xe.
Lúc , Phùng Niệm mới nhận  chiếc xe tải  đ.â.m  tường, tài xế  bỏ trốn  dấu vết.
Phùng Niệm lảo đảo chạy đến mở cửa xe.
Trước mắt Phùng Niệm là một cái lồng sắt khổng lồ.
Bên trong… chật kín những chú mèo nhỏ, chen chúc đến mức  thể cử động.
Phùng Niệm vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Lắm Mồm.
Bỗng từ góc lồng vang lên một tiếng gọi yếu ớt:
“Người ơi… là cô ?”
Lắm Mồm  kẹt sát thành lồng,  nó dúm dó .
 ngay khi  thấy Phùng Niệm, nó lập tức vùng vẫy chen lên phía , hớn hở hét với lũ mèo đằng :
“Nhìn ! Đây là con  của !”
“   là họ nhất định sẽ đến cứu chúng  mà!”
Khi cửa lồng bật mở, Lắm Mồm nhào  lòng Phùng Niệm.
Lần đầu tiên, nó thì thầm bằng giọng điệu run rẩy:
“Người ơi…  tưởng là… sẽ  bao giờ gặp  cô nữa.”
Sau khi cứu  Lắm Mồm, Lục Thành lập tức đưa Phùng Niệm  viện.
Trừ vết gãy xương nhẹ ở chân, cơ thể Phùng Niệm   vấn đề gì nghiêm trọng.
Dù , Lục Thành vẫn  yên tâm, ngày nào cũng ở viện chăm sóc Phùng Niệm.
Lý Nguyệt đăng tin lên mạng.
Nhờ đó, nhiều chú mèo  bắt cóc cũng  tìm thấy chủ cũ hoặc  nhận nuôi.
Tài xế xe tải cũng  cảnh sát tóm gọn.
Lần theo , họ triệt phá cả một đường dây buôn bán động vật trái phép.
Bọn chúng chắc chắn sẽ  chịu hình phạt thích đáng  pháp luật.
Hôm đó, Lục Thành dắt theo Lắm Mồm đến thăm Phùng Niệm.
Nó cúi gằm đầu, trông  vẻ  áy náy.
“Người ơi…  sai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/15-phat-hien-bi-mat.html.]
“Hai  ngày nào cũng bận rộn,  chỉ nghĩ là  ngoài chơi một lúc cũng chẳng , nên mới bắt chước cách cô mở cửa.”
“ đang  dạo, thì ngửi thấy mùi đồ hộp  thơm.  nghĩ, lúc nào cũng ăn đồ hộp của cô,    cũng  mang đồ ngon về cho cô thử.”
“Là   cẩn thận…  ơi, xin .”
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nó, lòng Phùng Niệm mềm nhũn.
 vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị:
“Cậu     nguy hiểm đến mức nào ? Chỉ suýt chút nữa thôi là  còn mạng !”
Lục Thành cũng tiếp lời:
“ đó, để tìm , bọn   tốn   bao nhiêu công sức.”
Lắm Mồm lí nhí:
“Người ơi…     dám nữa .”
Lục Thành nghiêm túc :
“Lắm Mồm,   rút kinh nghiệm.”
Lắm Mồm lập tức gật đầu, giọng điệu kiên quyết:
“Từ nay trở ,  tuyệt đối  tự ý chạy  ngoài nữa!  sẽ ngoan ngoãn  lời!”
Lục Thành mỉm :
“Thế mới là một chú mèo ngoan.”
Nhìn  và Lắm Mồm  chuyện, Phùng Niệm bật .
Cảm giác thật ấm áp.
Phùng Niệm thả lỏng ,  xuống giường bệnh.
Mặt trời chiếu  cửa sổ, ấm áp lan tỏa khắp căn phòng.
Thế giới  thật …
Khoan .
Đột nhiên, Phùng Niệm bật dậy như cái lò xo, trợn mắt  Lục Thành, giọng  run rẩy:
“Anh… …    chuyện với ai cơ?”
Lắm Mồm và Lục Thành đồng loạt cúi đầu.
Phùng Niệm khoanh tay,  chằm chằm hai  bọn họ:
“Nghĩa là… hai  thực  luôn  thể  chuyện với ?”
Hai  họ liếc mắt  ,  khẽ gật đầu.
“Vậy Lắm Mồm  dò hỏi sở thích của , cũng là để giúp ?”
Ánh mắt Lục Thành lộ  chút bối rối:
“Anh chỉ là…  hiểu thêm về em thôi.
“Niệm Niệm, thực  từ  lâu về , chúng   từng gặp  .”